Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mười phút sau.
Sơ Tranh đỡ Meo Meo Meo ngồi dậy, tìm cái áo khoác khoác lên người cô ấy.
Meo Meo Meo bị kinh sợ, lúc này đang không ngừng run rẩy, con mắt cũng không có tiêu cự gì.
Sơ Tranh trấn an được cô ấy, cầm vũ khí vừa cướp được, đi đến trước mặt Bưu Ca, từ trên cao nhìn xuống gã.
Bưu Ca nằm rạp trên mặt đất, mặt mũi sưng vù, nhìn rất thảm.
Sơ Tranh cầm vũ khí, nhắm vào đầu Bưu Ca.
Trên mặt Bưu Ca mất hết huyết sắc, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Sơ Tranh khẽ nheo mắt lại, ngón tay đặt lên trên cò súng, chậm rãi đè xuống.
Bưu Ca kinh hãi, một đống thịt ngồi dưới đất run thành cái sàng: “Chị ơi, bà cô ơi... Giết tôi, cô cũng không có chỗ tốt, bỏ qua cho tôi đi... Tôi biết sai rồi.”
Cạch ——
Bưu Ca vội nhắm mắt lại.
Nhưng mà gã cũng không cảm giác được đau đớn.
Bưu Ca mở mắt ra, phát hiện thế giới mình trông thấy không khác gì trước đó.
Không chết...
Bưu Ca dùng tay mò xuống người mình, vẫn còn nóng, không chết, gã không chết, gã còn sống!!
Sơ Tranh ném vũ khí tới trước mặt gã: “Chút lá gan ấy mà cũng dám ra ngoài xông pha xã hội, người lớn nhà mày chưa từng dạy mày, phải luyện tập lá gan trước sao?”
Bưu Ca: “...”
Bưu Ca nhìn vũ khí rơi trước mặt mình, theo bản năng bắt lấy, ngón tay vừa đụng vào, lại bỗng nhiên nhớ tới, trong nháy mắt vừa rồi, cô đã lấy đạn đi...
Sơ Tranh không hề để ý đến động tác của gã, ngồi xổm xuống, đối mặt với Bưu Ca, dù bận vẫn ung dung hỏi gã: “Mày nói cầm vũ khí bắt cóc, sẽ bị phán bao nhiêu năm?”
Bưu Ca: “...”
“Đừng nhìn tao như vậy, tao là người tốt, sẽ không giết mày.” Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng cường điệu mình là một người tốt, ngược lại làm cho Bưu Ca càng thêm sợ hãi.
Đây là chuyện mà một người tốt có thể làm ra sao?
-
Bưu Ca chính là một tên côn đồ, nhưng rất có tiền, bình thường làm không ít chuyện phạm pháp loạn kỷ cương.
Cũng không biết là vận khí gã tốt, hay là có hậu trường gì, tóm lại thật đúng là chưa từng lật xe.
Chuyện tối ngày hôm qua, làm Bưu Ca rất tức giận.
Đúng lúc Bưu Ca biết Meo Meo Meo sẽ đi triển lãm Anime, cho nên gã cũng cho người đi dạo quanh triển lãm Anime, không nghĩ tới thật sự nhìn thấy.
Cho nên Bưu Ca cho người bắt Meo Meo Meo đi.
Gã cũng không sợ báo cảnh sát, gã sẽ thu hình lại để uy hiếp, chỉ cần cô ấy không muốn nổi danh, làm cho tất cả mọi người đều biết đến, thì sẽ không báo cảnh sát.
Chuyện này chỉ có thể nói là Meo Meo Meo quá trùng hợp, nếu như triển lãm Anime ở nơi khác, Bưu Ca đại khái cũng chỉ có thể tức giận, sẽ không làm gì được.
Sơ Tranh nhớ kỹ trong kịch bản lần triển lãm Anime này nguyên chủ không tới.
Nguyên nhân tất nhiên là bởi vì một nhà Lộ Thiến kia.
Hình như là Lộ Thiến lấy mất quần áo cô ấy mua, còn gây ra không ít chuyện, cho nên nguyên chủ không thể tới.
Nhưng sau lần đó, Meo Meo Meo giống như mất tích vậy, không mở livestrem, cũng không liên lạc được, ngay cả số điện thoại cũng thành số không tồn tại.
Đoạn thời gian kia nguyên chủ cũng bởi vì Lộ Thiến mà sinh sống trong nước sôi lửa bỏng, không có thời gian và tinh lực để đi liên lạc với Meo Meo Meo, hai người cứ như vậy mất liên hệ.
Cho nên chuyện này trong kịch bản cũng từng phát sinh?
Sơ Tranh nhìn về phía Meo Meo Meo bên kia một chút.
Trên thế giới này có quá nhiều chuyện không thể nào hiểu được, không ai biết có thể sẽ chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà mất mạng.
Con người là sinh vật phức tạp nhất.
Sơ Tranh gọi điện thoại báo cảnh sát.
Một đám người Bưu Ca rất nhanh bị mang đi, Sơ Tranh và Meo Meo Meo là người trong cuộc, bị dẫn về ghi khẩu cung.
Bưu Ca khai nhận hết chuyện mình làm, còn có trọng tội mang theo vũ khí, Bưu Ca muốn ra tù có lẽ cũng hơi khó khăn.
-
Thư Văn và Tang Ngung cùng nhau tới, Meo Meo Meo nhìn thấy Thư Văn nước mắt liền tí tách rơi xuống.
“Không sao chứ?”
Meo Meo Meo bị dọa cho phát sợ, lúc này thân thể vẫn còn hơi run rẩy.
Thư Văn thấy thế, mau chóng ôm lấy cô ấy: “Không sao, không sao...”
Sơ Tranh rút tay mình về, nhìn qua người bên cạnh Tang Ngung: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Bạch Đông Ải trừng mắt: “Thế nào, trông thấy tớ không vui à? Sao cậu lại ở đây hả? Cậu không sao chứ?”
Sơ Tranh trầm mặc, lắc đầu: “Không sao.”
Bạch Đông Ải giống như thở phào: “Tớ nghe nói một mình cậu giải quyết đám lưu manh kia? Cậu trở nên lợi hại như thế từ bao giờ vậy?”
Nói đến phần sau ánh mắt Bạch Đông Ải lại rất hồ nghi.
Mặc dù không biết những tên lưu manh kia có đẳng cấp gì, nhưng lấy hiểu biết của cậu đối với cô bạn cùng bàn này, thì cô không thể giải quyết nhiều người như vậy được.
“Trùng hợp.” Sơ Tranh ậm ờ cho qua, xoay chủ đề về vấn đề đầu tiên: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Bạch Đông Ải hất hất cằm: “Anh tớ.”
Sơ Tranh nhìn về phía Thư Văn bên kia.
Trước đó lực chú ý của cô đều đặt trên người Tang Ngung, ngược lại không nhìn kỹ.
Lúc này nhìn kỹ mới thấy, Thư Văn và Bạch Đông Ải thật đúng là giống nhau đến mấy phần.
“Ruột?”
“Không phải.”
Bạch Thư Văn là anh họ của Bạch Đông Ải, Bạch Đông Ải trông thấy Bạch Thư Văn đăng ảnh trong vòng kết nối bạn bè, nhận ra Meo Meo Meo, cho nên gọi điện thoại hỏi Bạch Thư Văn ở đâu.
Cậu vừa qua, Bạch Thư Văn liền nhận được điện thoại, nói Meo Meo Meo xảy ra chuyện rồi, sau đó cậu chạy theo đến đây.
Sơ Tranh cũng chỉ có thể cảm thán thế giới này có đôi khi thật sự rất nhỏ.
Chỉ có trùng hợp mà bạn không nghĩ tới, không có trùng hợp không thể xảy ra.
-
Tang Ngung bình tĩnh đứng ở một bên, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Bạch Đông Ải và Sơ Tranh, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đứng một lúc, Tang Ngung quay người đi ra ngoài.
Hoàn cảnh như vậy làm hắn cảm thấy hít thở không thông, đặc biệt khó chịu.
Tang Ngung tìm một chỗ ngồi xuống ở bên ngoài, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, vừa rút một điếu thuốc ra, còn chưa kịp bật lửa, thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói.
“Sao lại ra đây làm gì?”
Động tác của Tang Ngung ngừng lại, một lát sau hắn cất thuốc về: “Bên trong quá ngột ngạt, cũng không có chuyện của tôi.”
Hắn chỉ là bạn, đi cùng Bạch Thư Văn tới.
Hắn ở bên trong cũng không có tác dụng gì, còn nhiều người lui tới.
Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn: “Anh hoàn thành công việc rồi?”
Tang Ngung cảm nhận được khí tức mà người bên cạnh mang tới, một hồi lâu sau mới gật gật đầu: “Ừ.”
Sơ Tranh lại hỏi: “Anh ở đâu?”
Tang Ngung nói ra tên khách sạn, Sơ Tranh suy nghĩ một chút, hình như cách khách sạn kia của cô không xa.
Sơ Tranh câu được câu không nói chuyện với Tang Ngung một hồi, Meo Meo Meo bên kia đã ghi chép xong khẩu cung, có thể đi được rồi.
Bạch Thư Văn đỡ cô ấy ra, trước tiên đưa Meo Meo Meo về khách sạn an trí.
Bạch Đông Ải nhắm mắt theo đuôi đi theo, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Cô ấy không sao chứ?”
“Không sao, anh bảo cô ấy ngủ một lát rồi.” Bạch Thư Văn quan sát phòng khách sạn, hỏi Sơ Tranh: “Hai người ở đây à?”
“Ừ.”
Bạch Thư Văn đại khái là kinh ngạc vì hai nữ sinh như bọn họ mà lại ở loại phòng này, nhưng anh ta cũng không tiện hỏi nhiều, đi xuống lầu mua đồ.
Gian phòng chỉ còn lại Sơ Tranh, Bạch Đông Ải và Tang Ngung.
Ánh mắt Bạch Đông Ải đảo quanh người Sơ Tranh và Tang Ngung, tư thế kia tựa như cha già hoài nghi con gái mình yêu đương với heo bên ngoài vậy.
Tang Ngung đứng dậy: “Không có việc gì nữa, vậy tôi về trước đây.”
“Tôi tiễn anh.”
Tang Ngung vốn muốn nói không cần, nhưng chống lại ánh mắt Bạch Đông Ải, hắn lại gật đầu.
Bạch Đông Ải chờ hai người rời đi, như có điều suy nghĩ sờ cằm.