Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh vượt qua đám người đi đến trước mặt hắn, Tang Ngung hơi ngước mắt, ánh mắt rơi trên người cô: “Chúc mừng tốt nghiệp.”
Tang Ngung đưa hoa cho cô.
Bó hoa là hoa hồng, màu sắc đỏ tươi giống như có thể vạch phá tầm mắt của người khác, hương thơm nồng đập vào mặt.
Sơ Tranh không nhận: “Cho nên?”
Tang Ngung nói khẽ: “Bạn học nhỏ có để ý có thêm một người bạn trai không?”
Sơ Tranh nhận lấy hoa, dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người, trực tiếp hôn lên.
“Không để ý.”
Tang Ngung không quá thích ứng với chuyện bị hôn trước mặt nhiều người như vậy, hơi đẩy cô ra: “Rời khỏi nơi này trước đi.”
“Đến phòng làm việc?”
“...” Tang Ngung hít sâu: “Đi ăn cơm, chúc mừng em tốt nghiệp.”
“...”
-
Bạch Đông Ải nhìn Sơ Tranh và Tang Ngung rời đi, trên mặt là ưu sầu thật sâu.
“Anh Đông à, bạn cùng bàn của anh đi với người ta rồi kia.” Bên cạnh có người vỗ bả vai Bạch Đông Ải: “Anh không đuổi theo sao?”
“Con gái lớn phải lập gia đình, tôi có thể làm sao?” Bạch Đông Ải chậc một tiếng, quay đầu đối đầu với ánh mắt đồng tình của đám người, vẻ mặt cậu biến đổi: “Các cậu nghĩ gì thế?”
Bạn học nào đó yếu ớt nói: “Anh Đông, không phải anh thích cô ấy sao?”
“Ai nói với các cậu là tôi thích cô ấy?” Bạch Đông Ải không hiểu.
Đám người: “...”
Không phải sao?
Trước đó quan hệ của hai người tốt như vậy, cùng đi cùng về, còn là bạn cùng bàn, chẳng lẽ không có chút tình cảm đặc biệt gì sao?
Bạch Đông Ải trợn mắt trừng bọn họ một cái: “Chỉ có các cậu là nghĩ nhiều như thế thôi, đi đây.”
Bạch Đông Ải phất phất tay với bọn họ, rời đi theo một phương hướng khác.
Mãi đến khi đi ra thật xa, Bạch Đông Ải dừng lại, nhìn về phương hướng vừa rồi Sơ Tranh và Tang Ngung rời đi, một lát sau thu tầm mắt lại, rời đi không quay đầu lại.
-
Sơ Tranh và Tang Ngung tách ra về đến nhà, cô vừa lấy chìa khóa ra, cửa phòng bị người mở ra.
Một gã đàn ông lôi thôi lếch thếch người đầy mùi rượu đi từ bên trong ra, trông thấy Sơ Tranh, nhe hàm răng vàng ra: “Ồ, Tiểu Sơ về rồi à.”
Gã đàn ông kia không ở thêm, trực tiếp lung la lung lay rời đi.
Sơ Tranh kéo cửa ra, nhìn vào phía trong phòng, mẹ Lộ không ở đây, cha Lộ ngồi trên ghế sofa hút thuốc.
Thấy Sơ Tranh trở về, lập tức dập tắt thuốc.
Sơ Tranh: “Ông ta tới làm gì?”
Cha Lộ biết Sơ Tranh gặp phải chú út Lộ, vẻ mặt khó xử: “Chú út con nợ chút tiền...”
“Cha biết vì sao ông ta nợ tiền, mà còn cho ông ta mượn tiền?” Giải quyết xong một nhà bác cả, còn có một chú út, ai cũng là quỷ hút máu.
Xử lý là được rồi!
“Khi bà con còn sống, từ nhỏ đã thương nó, nó vừa tới đã vừa khóc vừa gào...” Quan hệ máu mủ còn ở đó, cha Lộ đối với người như vậy đặc biệt dễ mềm lòng.
“Ông ta vay tiền để đánh bài, ông ta không có khả năng không đánh bài nữa, cho nên cái động này cha không thể lấp đầy nổi, nếu như cha muốn nhìn thấy cái nhà này tan nát, vậy thì cứ tiếp tục cho ông ta vay, dù sao người nhà tan cửa nát cũng không phải ông ta.”
Sơ Tranh cũng không nhiều lời, chỉ nói một câu như vậy, sau đó liền xách túi sách vào phòng.
Cha Lộ ở bên ngoài hút thuốc một đêm.
Về sau chú út Lộ lại tới một lần nữa, Sơ Tranh ở trong phòng không ra ngoài, nghe hình như là cha Lộ cho ông ta tiền.
Nhưng khi đi chú út Lộ không vui lắm, lớn tiếng ồn ào cái gì mà “không để ý tình thân” các kiểu.
Sau chuyện này, rốt cuộc chú út Lộ cũng không hề tới nữa.
So với một nhà bác cả kia thì chú út Lộ còn khá tốt, trước kia chỉ đòi tiền, khi một nhà nguyên chủ khó khăn, thì trốn tránh rất xa, nhưng cũng chưa từng làm những chuyện thất đức giống như một nhà bác cả kia.
Cho nên sau khi chú út Lộ không đến nữa, Sơ Tranh cũng lười quản ông ta.
Vào kỳ nghỉ hè, Sơ Tranh nghe nói nhà bác cả chuẩn bị đổi trường học cho Lộ Thiến, Lộ Thiến cũng chẳng nói vì sao, chỉ quậy ầm ĩ lên đòi đổi.
Ở trong mắt bác gái cả, một cô con gái như nguyên chủ chính là hàng lỗ vốn, nhưng đứa con kia của bà ta thì xác thực là tâm can bảo bối, cho nên Lộ Thiến náo như thế, nhất định có thể toại nguyện.
Sơ Tranh thăm dò được bác cả của nguyên chủ gần đây muốn gom tiền mở cửa hàng gia đình, lúc trước chính là vì việc này, cũng không biết bác cả làm thế nào mà lừa gạt lấy được chữ ký của cha Lộ.
Bây giờ một nhà bác cả không có khả năng đến lừa gạt cha Lộ, chỉ có thể thế chấp căn nhà của mình.
Sơ Tranh tìm cho bọn họ một chỗ vay dễ dàng, bác cả nghe nói vay được nhiều hơn chỗ mình nghe nóng, lãi suất cũng không cao, lập tức đồng ý.
Bác cả đương nhiên không dễ dàng như vậy tin, nhưng Sơ Tranh tìm người bên cạnh bác cả giới thiệu qua, người quen giới thiệu phần lớn người đều sẽ yên tâm hơn, bác cả tự nhiên cũng có loại tâm lý này.
Lúc trước một nhà bọn họ tính kế cha mẹ Lộ như thế, bây giờ cũng nên cho chính bọn họ thử nghiệm một chút.
Con đường mình tự chọn, đương nhiên phải tự mình đi.
Trước khi Sơ Tranh vào học, hỏi cha mẹ Lộ: “Cha mẹ có muốn đổi sang thành phố khác không?”
“Đổi thành phố khác?” Cha Lộ kinh ngạc: “Nơi này...”
“Có nhiều thứ cần phải triệt để bỏ qua, mới có thể chân chính sống được những ngày tốt lành.” Sơ Tranh nói: “Lấy năng lực của cha, mặc kệ đi đâu cũng sẽ có người muốn giành lấy.”
Chức vụ bây giờ của cha Lộ đã rất cao, năng lực thì càng không cần phải nói, nếu ông có ý tứ đi ăn máng khác, thì sẽ có không ít công ty mời ông, căn bản không cần lo lắng về vấn đề công việc.
Mẹ Lộ ngược lại rất chờ mong.
Tuy nói bây giờ đã không còn liên hệ với một nhà bác cả nữa, nhưng bà vẫn nơm nớp lo sợ, sợ nhà kia lúc nào đó lại tìm tới cửa.
Lấy tính tình của chồng bà, đến lúc đó cả nhà kia khóc rống lên, nói không chừng lại...
Cha Lộ cần suy tính nhiều hơn: “Cha sẽ cân nhắc.”
Lúc này vừa được nghỉ hè, thời gian còn sớm, Sơ Tranh cũng không thúc giục, cho cha Lộ chậm rãi cân nhắc.
Lúc trước nguyên chủ chỉ biết phát cáu, không vạch cho cha Lộ một con đường, bây giờ Sơ Tranh trực tiếp cho ông lựa chọn, làm một người cha yêu thương con gái, bên gối còn có mẹ Lộ không ngừng khuyên nhủ, lựa chọn của cha Lộ có thể suy đoán được.
Lúc trước mẹ Lộ chọn cùng nguyên chủ đi học, có lẽ nguyên nhân chủ yếu là không chịu đựng được những người kia nữa.
Không nghĩ tới cuối cùng vẫn không trốn nổi...
Cha Lộ đã quyết định, ông lập tức hành động, trước tiên báo cáo với công ty bên này, sau đó liên hệ với người hỗ trợ tìm việc làm.
Người có năng lực ai mà không muốn giành lấy, ba ngày sau cha Lộ đã bàn bạc xong công việc mới.
Sau đó ông qua bên kia để dàn xếp trước, mẹ Lộ thì ở nhà thu thập.
“Tiểu Sơ à, những bộ quần áo này con đều mang đi sao?” Khi mẹ Lộ thu dọn tủ quần áo cho Sơ Tranh, nhìn một ngăn tủ nhét đầy váy kia cũng không biết xuống tay từ đâu.
“Dạ.”
Dù sao cùng là đồ của con gái bà.
“Sao con lại mua nhiều thế này...” Mẹ Lộ vừa tìm cái rương tới, vừa nói: “Gần đây sao không thấy con mặc nữa, làm sao, không thích nữa à?”
“Không muốn mặc.”
Sơ Tranh và mẹ Lộ nói câu được câu không, mẹ Lộ rất nhanh đóng gói xong chỗ quần áo kia.
Sơ Tranh không hề động tay, đương nhiên cho dù cô muốn động tay, mẹ Lộ cũng sẽ không cho cô động.
“Tiểu Sơ, con đến đây xem đi, đây là thứ gì vậy?”
Giọng nói của mẹ Lộ truyền đến từ cổng.
Sơ Tranh đi dép lê qua: “Cái gì?”
Mẹ Lộ chỉ vào tủ giày ngoài cửa.
Tòa nhà này mọi nhà đều đặt tủ giày hoặc là giá để giày ở ngoài cửa, vừa rồi mẹ Lộ mở tủ giày ra thanh lý giày bên trong, kết quả lại tìm thấy một túi vải màu đen ở bên trong.
Trên túi vải kia là một đồ án rất dữ tợn, không biết là thêu hay là vẽ lên, nhìn vào làm người ta rất không thoải mái.