Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bởi vì bên ngoài còn có người tra xét Lâu Hành khắp nơi, nên hai người cũng không thể nghênh ngang đi trên đường.
“Chuyện tối hôm nay cảm ơn cô, chúng ta từ biệt nhau ở đây đi.”
“Anh muốn đi?”
Lâu Hành cảm thấy giọng điệu của cô gái đối diện đột nhiên rất lạnh, có một loại cảm giác không nói ra được.
“Ừ, chuyện của tôi tương đối phức tạp, không thể làm liên lụy đến cô.” Lâu Hành nói.
Đại khái là nghe thấy mấy chữ “không thể làm liên lụy đến cô”, sắc mặt Sơ Tranh hòa hoãn hơn một chút.
“Anh đi theo tôi, sẽ không có ai phát hiện ra anh.”
Lâu Hành nhớ tới mấy ngày ở khách sạn, xác thực không ai tới điều tra.
Nhưng bối cảnh của bản thân khách sạn kia đã rất sâu, nếu như không phải có chứng cứ vô cùng xác thực, thì tổ hành động đặc biệt cũng không dám tùy tiện đi vào điều tra.
“Không cần, tôi còn chút chuyện muốn biết rõ ràng.” Lâu Hành cảm ơn ý tốt của Sơ Tranh, nhưng hắn không thể ở lại, hắn nhất định phải biết rõ ràng chuyện này.
Thái độ của hắn rất kiên quyết.
Sơ Tranh suy nghĩ khả năng giữ người lại, cuối cùng không biết nghĩ đến cái gì, không tiếp tục ngăn cản.
“Tôi sẽ luôn ở khách sạn Aigues, gian phòng cũng không thay đổi, nếu có chuyện gì cần thì có thể tới tìm tôi.” Thẻ người tốt không vấp ngã thảm một chút, thì sao mà biết được ai đối tốt với hắn chứ.
Dù sao trên tay cô cũng có máy định vị, tùy thời đều biết hắn ở đâu.
Đúng vậy, trải qua thời gian dài nghiên cứu, cuối cùng cô cũng đã lục lọi ra được một chút công năng.
Trước đó hiện lên chắc là đến khoảng cách nhất định sẽ tự động hiện lên.
Cho nên cô mới có thể trông thấy điểm màu lục đại biểu cho Lâu Hành đột nhiên xuất hiện ở mạch nước ngầm lúc trước.
Bây giờ cô đã học được cách làm sao để kiểm tra vị trí của Lâu Hành.
Sơ Tranh đưa một tấm thẻ phòng tới: “Anh cầm lấy cái này đi.”
“Cái này...”
Sơ Tranh cưỡng ép nhét thẻ phòng cho hắn: “Cầm.”
“... Cảm ơn.”
Lâu Hành nói lời cảm ơn với Sơ Tranh rồi rời đi, hòa vào trong bóng tối.
Ngày hôm nay hắn bị đuổi bắt, là bởi vì hắn đi gặp người, muốn hỏi chân tướng của sự kiện kia.
Hắn đã dám đi, thì chính là trong lòng đã tin tưởng đối phương, nhưng thật không nghĩ đến, người kia lại thông báo cho người tới bắt hắn.
Người bên tổ hành động đặc biệt kia, bây giờ hắn không dám tin tưởng ai cả.
Tình huống lúc đó, có thể mưu tính ra được, cũng chỉ có người bên cạnh hắn.
Bên kia không có cách nào...
Chỉ có thể xuống tay từ tên trộm kia.
-
Buổi diễn của Thanh Đại xảy ra vấn đề, ngày thứ hai liền trở thành chủ đề thảo luận của mọi người, đặc biệt là dấu tay mang tính sỉ nhục cuối cùng ấy.
Không có tiếng ca của Thanh Đại gia trì, mọi người lại nhắc lại, đáy lòng không khỏi có chút chán ghét.
Bọn họ tiêu tiền ủng hộ ả, kết quả ả lại trào phúng bọn họ như thế.
Thú vị lắm sao?
Trên báo chí vẫn còn đăng tin tức này, mà Thanh Đại cũng là một người co được dãn được, rất nhanh liền đứng ra giải thích.
Nói là thiết bị xảy ra trục trặc, có người cố ý hành động.
Mặc dù không phải ý của ả, nhưng bởi vì ả mà xảy ra, cho nên ả nhất định phải xin lỗi.
Thanh Đại dám gánh vác trách nhiệm như thế, đã cứu vớt được phần lớn trái tim mọi người quay về.
Sơ Tranh buông báo chí xuống, Thanh Đại làm chuyện này, không ngoài chuyện muốn tụ tập người lại...
Chắc hẳn ả sẽ không bỏ qua con đường này.
Nhưng mà...
Nếu người cầm quyền của thành phố dưới đất biết thân phận của ả, thì có kích thích hơn không nhỉ?
Sơ Tranh quyết định đi tố cáo chơi.
“A Huy.”
Anh Huy đi từ bên ngoài vào, rất cung kính: “Sơ Tranh tiểu thư, “
“Nghĩ cách đến khu một.”
“...”
Ngài đang đùa tôi à!
Trên mặt anh Huy sáng loáng viết rõ mấy chữ to này.
Khu hai còn có thể lén qua, khu một hoàn toàn không thể nào lén qua.
Tường cao kia chỉ có một cánh cửa ra vào, ra vào đều bị kiểm tra.
Sao bọn họ có thể lén vào được!!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được một cỗ xe con, thời hạn một ngày. 】
Sơ Tranh: “...”
Mi cứ không thể không thêm phiền được sao?
【 Tiểu tỷ tỷ, tin tưởng ta, cô muốn đến khu một, có một chiếc xe sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền phức. 】
Nghe thấy ba chữ bớt phiền phức, con ngươi Sơ Tranh híp lại, không tiếp tục phản bác.
Xe ở thành phố dưới đất là vật hiếm, mặc dù vẫn có thể sản xuất, nhưng bởi vì một chút linh kiện khan hiếm, cần dùng những vật khác để thay thế, cho nên xe cơ hồ chỉ đặt hàng mới sản xuất.
Nói cách khác...
Giao tiền ra trước, người ta mới sản xuất ra cho bạn.
Nhưng nếu vận khí tốt, có lẽ có thể mua được một cỗ có sẵn.
Muốn mua xe còn phải dựa vào người dẫn đường, đối với mấy chuyện này anh Huy rất giỏi, chỉ qua nửa ngày, thì đã thăm dò được nơi nào có thể mua.
“Sơ Tranh tiểu thư, chính là chỗ này.”
Anh Huy chỉ vào kiến trúc do kim loại xây nên ở phía trước, nhìn hơi cũ nát... Nhưng chiếm diện tích lớn, hơn nữa xung quanh rất trống trải.
Trên đất trống bên cạnh còn có mấy chiếc xe ngừng lại.
Ở cổng của khu kiến trúc kia có một người đàn ông đang ngồi, bên cạnh ngồi xổm một con chó săn to lớn, lè lưỡi thở phì phì.
Sơ Tranh và anh Huy đi qua, người đàn ông ngẩng đầu nhìn lướt qua, thô giọng hỏi: “Làm gì?”
“Tiểu thư của chúng tôi muốn mua một chiếc xe.”
Người đàn ông khoát khoát tay: “Ngừng sản xuất rồi, không có xe.”
Anh Huy nhìn mấy chiếc xe đậu lại trên đất trống một chút: “Những xe này?”
“Người khác đặt rồi.” Người đàn ông không quá kiên nhẫn: “Các anh đi nơi khác hỏi xem đi.”
Anh Huy: “...”
Toàn bộ khu hai chỉ có chỗ này bán xe, bọn họ còn có thể đi đâu xem nữa?
“Sơ Tranh tiểu thư, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta...”
Anh Huy không nói ra lời phía sau, nhưng Sơ Tranh cảm thấy mình xem hiểu ý tứ của anh ta, không bán thì cướp!
Sơ Tranh: “...”
Nhưng ta là người tốt mà!
Sao có thể làm loại chuyện này được!
Ngay khi Sơ Tranh đang suy nghĩ xem rốt cuộc có nên cướp hay không, thì một giọng nói từ đằng xa truyền đến: “Chú, cha cháu bảo cháu tới lấy thùng dụng cụ...”
Cô gái từ đằng xa chạy tới, thấy có người đứng ở chỗ này, không khỏi nhìn thêm hai lần.
Vừa nhìn một chút, ánh mắt cô gái liền biến đổi: “Là cô à!”
Sơ Tranh xém chút bị dọa ra bệnh tim, kích động như vậy làm gì!
Cô gái không phải ai khác, chính là nữ sinh tóc ngắn lúc trước được Sơ Tranh kéo ra ngoài trong hệ thống làm sạch kia.
Sơ Tranh không nghĩ tới cô ấy lại là người khu hai.
“Lúc ấy tôi muốn đi tìm cô, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được, có thể gặp cô ở đây, thật sự quá tốt rồi!” Trong giọng nói của cô gái tràn đầy kích động.
Sơ Tranh: “...” Cũng không thấy mi cho ta tấm thẻ cảm ơn nào!
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Sơ Tranh: “...”
Được thôi.
Người đàn ông bên kia lên tiếng: “Hai người quen nhau à?”
“Chú, đây chính là người lần trước cứu cháu.” Nữ sinh tóc ngắn kích động giới thiệu cho người đàn ông: “Nếu không có cô ấy, thì có lẽ cháu đã chết ở chỗ đó rồi.”
Người đàn ông đứng lên: “Hóa ra là cô cứu được con bé này à.”
Khuôn mặt Sơ Tranh lãnh đạm: “Thuận tiện.”
“Cô ở đây làm gì thế?” Nữ sinh tóc ngắn kích động xong, tò mò hỏi Sơ Tranh.
“Mua xe.”
“Ồ.” Nữ sinh tóc ngắn lập tức nói với chú của cô ấy: “Chú, chú mau chọn một chiếc xe đi.”
Khóe miệng người đàn ông hơi co giật: “Chọn cái gì? Bây giờ không có nhiều xe.”
Vừa rồi ông ta không nói lung tung, dù sao có tiền ai mà không muốn kiếm chứ.
“Đây không phải là xe sao?” Nữ sinh tóc ngắn chỉ vào xe bên cạnh.
“Xe này ông chủ Giả chọn rồi, đã giao xong tiền, hai ngày nữa sẽ đến lấy.” Người đàn ông kia nói.
“Vậy chú đẩy nhanh tốc độ làm ra một chiếc nữa đi.”
Người đàn ông thở dài: “Bây giờ bên kia không khai thác ra được nguyên liệu, không làm được nhiều linh kiện, chỗ chú cũng không có cách nào sản xuất được cả.”
***
Mọi người được nghỉ tết chưa, mua sắm đồ tết gì chưa:3
28 tui mới được nghỉ T.T lớn rồi tết không còn vui như ngày bé nữa....