Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1626: Chương 1626: Khách đến từ thiên ngoại (15)




Editor: Shu: shu231

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thứ đồ chơi này không phải là dùng để định vị người ngoài hành tinh chứ?

Ngay lúc Sơ Tranh đang hoài nghi, chấm đỏ trên màn hình lại tăng thêm hai cái.

Sơ Tranh: “...”

Cái quỷ gì!

Hai chấm đỏ kia đang tới gần chỗ cô, sau đó chồng lên vị trí của cô.

Leng keng ——

Chuông cửa không báo trước mà vang lên.

Sơ Tranh: “!!!”

Sơ Tranh cầm lấy máy định vị, đi tới cửa, trước tiên nhìn ra bên ngoài một chút.

Một nam một nữ, mặc quần áo nhân viên phục vụ của khách sạn, cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt.

Có thể là do Sơ Tranh không mở cửa, nữ nhân viên phục vụ lại ấn chuông cửa.

Leng keng ——

Sơ Tranh cúi đầu nhìn vị trí định vị trong tay, vẫn chồng lên với vị trí của cô...

“Không phải là không ở đây chứ?”

“Không đâu, tôi thấy đã trở lại rồi.”

“Vậy sao không ra mở cửa?”

“Ấn thêm cái nữa đi.”

Nữ nhân viên phục vụ lại ấn vài cái lên chuông cửa, Sơ Tranh cứ không mở cửa cho bọn họ.

Sơ Tranh cho rằng bọn họ sẽ thức thời rời khỏi, ai biết nam nhân viên phục vụ kia tiến lên, bắt đầu vặn tay nắm cửa.

Sơ Tranh nhìn tay nắm cửa có dấu hiệu hòa tan...

Đậu má!

Ai cho các ngươi làm vậy hả!

Sơ Tranh nhân lúc trước khi tay nắm cửa bị hòa tan, kéo cửa phòng ra.

Sơ Tranh cảm thấy được cạnh cửa lập tức khôi phục bình thường, hẳn là năng lực nào đó.

Xem ra hai người kia chắc cũng là người ngoài hành tinh rồi.

Sơ Tranh nghiêm mặt, ngữ điệu cực lạnh: “Các người làm gì thế?”

Người bên ngoài rõ ràng sửng sốt.

Bọn họ đại khái không nghĩ tới trong phòng có người, dù sao bọn họ ấn chuông cửa lâu như vậy cũng không có ai ra mở cửa...

Sơ Tranh liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái ngoài cửa, chính là cô gái không có tiền mua vé tàu khi nhập cư trái phép lúc trước.

Nam phục vụ bên cạnh cúi đầu, Sơ Tranh không thấy rõ diện mạo.

“Chào ngài, đây là bữa khuya ngài gọi.” Nữ phục vụ không để lộ biểu cảm gì đặc biệt, chỉ vào xe đồ ăn bên cạnh.

Sơ Tranh lạnh mặt: “Tôi không gọi.”

Đưa cơm còn dùng đến kỷ thuật mở cửa quỷ dị như ban nãy?

Ta thấy các người chính là rắp tâm không tốt!

Mặt nữ nhân viên phục vụ lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt dán lên Sơ Tranh: “Không phải ngài sao? Ngài...”

Lúc này cô ấy mới giống như thấy rõ người trước mặt, trực tiếp sửng sốt một chút, sau đó trước mắt sáng ngời: “Trước kia chúng ta từng...”

Cô gái đột nhiên im bặt, hạ giọng: “Trước kia chúng ta từng gặp nhau ở trên thuyền, ngài còn nhớ không?”

Sơ Tranh không đáp.

Nữ nhân viên phục vụ tiếp tục nói: “Thật sự không nghĩ tới sẽ được gặp lại ngài ở đây, chuyện lúc trước chúng tôi phải cảm ơn ngài, nếu không chúng tôi có khả năng...”

“Các người cũng không có thẻ căn cước, sao lại chạy đến đây làm nhân viên phục vụ được?” Sơ Tranh bất thình lình ném ra một vấn đề.

Sắc mặc nữ nhân viên phục vụ rõ ràng cứng đờ.

“Công...”

Nam phục vụ vừa nói ra được một chữ, đã bị nữ nhân viên phục vụ nhéo một cái.

Nữ nhân viên phục vụ dùng giọng điệu cầu khẩn: “Chúng tôi nghĩ ra một vài biện pháp... Vì kế sinh nhai, không còn cách nào khác, còn mong ngài đừng tố giác chúng tôi.”

Trời mới biết các người muốn làm gì!

“Còn có việc gì không?” Giọng nói của cô gái lạnh lùng buốt giá không chứa một chút nhiệt độ.

Nữ nhân viên phục vụ ngập ngừng một chút: “Không... Không có việc gì nữa...”

Sơ Tranh không chút do dự đóng cửa lại.

Cô đứng ở bên trong cánh cửa, nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo.

“Cô ngăn tôi làm gì?” Nam nhân viên phục vụ tránh khỏi nữ nhân viên phục vụ, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ.

Nữ nhân viên phục vụ: “Cậu không nhìn ra điện hạ giống như không quen chúng ta sao?”

Nam nhân viên phục vụ: “...”

Nữ nhân viên phục vụ: “Được rồi, đừng nói ở đây nữa, đi trước đã. Nếu không lát nữa lại khiến người khác hoài nghi.”

Sơ Tranh nhìn chấm đỏ trên máy định vị dần dần đi xa, cuối cùng trực tiếp biến mất.

Chắc là đã ra khỏi phạm vi định vị được.

Hai người kia cố ý đến tìm cô...

Điện hạ...

Người nguyên chủ mang đến sao?

Trong trí nhớ Sơ Tranh tiếp thu được không hề có hai người này.

Sơ Tranh cũng không dám kết luận xằng bậy, ngộ nhỡ là người Thanh Đại phái đến thì sao?

Nhưng Sơ Tranh xác định được một điểm, đồ vật trên tay cô quả thật có thể định vị được người ngoài hành tinh.

-

Quả nhiên ngày hôm sau nữ sinh tóc ngắn đến, tâm tình Sơ Tranh không tốt lắm, muốn ra cửa, đuổi nữ sinh tóc ngắn đi dạy anh Huy học lái xe.

Nữ sinh tóc ngắn hơi sợ anh Huy, nhưng vì ân nhân cứu mạng, cô ấy vẫn nghe theo.

Cho nên nữ sinh tóc ngắn dạy anh Huy lái xe cả một buổi sáng.

Vài ngày kế tiếp, nữ sinh tóc ngắn đều bị Sơ Tranh mời làm huấn luyện viên.

Nam giới đại khái trời sinh đã dễ tiếp thu mấy thứ này, anh Huy không cần mấy ngày đã nắm giữ được kỹ xảo cơ bản.

Sơ Tranh ở khách sạn cả ngày, cũng không ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ nhìn máy định vị.

Vị trí của Thanh Đại vẫn luôn thay đổi, một lát thì ở phía đông một lát lại ở phía tây, vừa nhìn đã biết là người bận rộn.

Anh Huy tập lái xe cũng khá ổn rồi, cách tiến vào khu một Sơ Tranh cũng tìm ra rồi.

Bọn họ đi vào theo đoàn xe tiến vào khu một tặng đồ.

Lúc này tầm quan trọng của xe liền thể hiện ra.

Có chiếc xe, ánh mắt người ta nhìn bạn cũng không giống, đàm phán cũng dễ dàng hơn nhiều... Tuy rằng Sơ Tranh cảm thấy cô dùng nắm đấm cũng có thể đàm phán tốt như vậy.

Anh Huy lái xe còn có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, Sơ Tranh sợ anh ta đột nhiên đâm vào cái gì đó, cuối cùng thật sự chịu không nổi, đổi vị trí với anh ta.

“Sơ Tranh tiểu thư, cô biết lái xe à!” Vẻ mặt anh Huy đầy kinh ngạc.

“Tôi không nói tôi không biết.”

Anh Huy: “...”

Được rồi.

Quả thật chưa từng nói.

Khi đội xe bị kiểm tra, bởi vì cô và anh Huy là gương mặt lạ, phải tiếp nhận kiểm tra.

Có điều người phụ trách đoàn xe kéo thủ vệ bên kia nói nhỏ một trận, đoàn xe rất nhanh được thông qua.

Đường phố khu một càng sạch hơn so với khu hai, không gian kiến trúc rộng rãi.

Nếu như nói khu hai là tiểu khu sa hoa, vậy đây chính là tòa biệt thự độc lập.

Anh Huy không hiểu liền hỏi: “Sơ Tranh tiểu thư, chúng ta đến khu một làm gì?”

Sơ Tranh: “Tìm người.”

“Tìm ai?”

Sơ Tranh suy nghĩ tên người hay xuất hiện trên bản tin một chút: “Hạ Tiến.”

Anh Huy hoài nghi mình nghe nhầm rồi, không xác định hỏi lại: “Ai?”

Sơ Tranh liếc anh ta một cái, không đáp.

Anh Huy nuốt nuốt nước miếng...

Là Hạ Tiến mà anh ta biết sao?

Là Hạ Tiến quyền lực lớn nhất khu một kia chăng?

Điên rồi sao?!

Bọn họ là nhập cư trái phép mà vào đó, bây giờ trực tiếp đi tìm người có chức quan lớn nhất làm gì?

Hơn nữa loại người này là loại người mà cô muốn là tìm được sao?

Sau đó anh Huy mới biết được, đúng là cô muốn tìm thì có thể tìm được...

-

Hạ Tiến họp xong quay về chỗ ở, phát hiện xung quanh cực kỳ an tĩnh, có chút kỳ quái.

Trong nhà có bảo mẫu, bình thường lúc này trong nhà đều có động tĩnh, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?

Hạ Tiến kêu hai tiếng, kết quả không ai trả lời.

Hạ Tiến nhíu mày, ông ta nhìn lên trên lầu, cảnh giác lên lầu.

Bảo mẫu bị trói ở hành lang trên lầu, vẻ mặt Hạ Tiến biến đổi, đi qua kéo miếng vải trong miệng bảo mẫu ra.

Bảo mẫu lập tức nói: “Có người ở trong thư phòng.”

“Mấy người?”

“Hai người...”

Hạ Tiến thả bảo mẫu ra, vừa định bảo bảo mẫu đi gọi người trước, cửa thư phòng đã bị người mở ra.

Người đàn ông dáng người vạm vỡ đi từ bên trong ra, đi theo phía sau là một cô gái nhỏ, ăn mặc đơn giản, hai tay đút trong túi, thần sắc lãnh đạm nhìn về phía ông ta.

“Hai người là ai!”

Hạ Tiến lập tức quát lớn một tiếng.

“Có chút việc muốn tâm sự với Hạ tiên sinh.” Người nói chuyện chính là cô gái kia, ngữ điệu không nhanh không chậm, lạnh như băng: “Hạ tiên sinh không cần gọi người, tôi có thể trực tiếp đến đây, thì tự nhiên có thể an toàn rời khỏi.”

Tay Hạ Tiến đặt ở bên hông ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.