Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tả Cửu như ăn trộm nhìn xung quanh, nhanh như chớp tiến vào trong góc.
“Cô tìm tôi làm gì!” Tả Cửu giận: “Tôi cũng không phải người làm việc cho cô, cô không thể bỏ qua cho tôi sao?”
Lần trước anh ta bị Sơ Tranh cưỡng ép, nếu như không phải bây giờ tổ hành động đặc biệt thiếu người, thì anh ta đã sớm bị xử phạt rồi.
Bây giờ cô lại còn dám đến tìm mình!
Cô là tội phạm truy nã đó!
“Khâu Khải ở đâu?”
“Tôi làm sao biết!” Tả Cửu không vui: “Tôi lại không hành động cùng một chỗ với hắn.”
“Tôi muốn biết vị trí của hắn.”
“Dựa...” Tả Cửu giơ tay lên đầu hàng, cắn răng nghiến lợi: “Tôi đi, tôi đi hỏi.”
Nếu không phải tôi đánh không lại cô, thì ai thèm nghe lời cô chứ!
Nên tìm người đến bắt cô!
Sơ Tranh hài lòng thu hồi vũ khí lại, vắt lên trên vai, có chút tiêu sái hất cằm lên: “Đi nhanh về nhanh.”
Tả Cửu: “...”
-
Gần đây Hạ Tiến sầu đến mức tóc rụng mất không ít, đường chân tóc cũng chuyển hướng ra phía sau rồi.
“Nhiều ngày như vậy rồi, ngay cả việc Thanh Đại dùng cách gì để khống chế bọn họ mà các cậu cũng không biết, các cậu đang làm cái gì thế hả!!”
Người phía dưới dồn dập cúi đầu, không dám nhìn Hạ Tiến.
Hạ Tiến phát giận xong, cho đám người này cút ra ngoài.
Cốc cốc cốc ——
“Còn chuyện gì...” Chữ “nữa” kẹt lại trong cổ họng Hạ Tiến, con ngươi ông ta híp lại, nhìn người ở cổng.
Người này sao lại dám nghênh ngang xuất hiện ở cửa phòng làm việc của ông ta, còn dám gõ cửa?
Sơ Tranh túm một người vào cửa, rất lễ phép chào hỏi: “Hạ tiên sinh.”
Hạ Tiến: “...”
Mặt mũi Khâu Khải bầm dập, nhìn có vẻ cực kỳ thảm.
Hạ Tiến lập tức đứng lên, sờ đến vũ khí trên bàn, cảnh giác nhìn chằm chằm Sơ Tranh.
“Cô vào bằng cách nào!”
Sơ Tranh quay đầu nhìn về phía cửa, thật lòng trả lời: “Đi tới.”
Hạ Tiến: “...”
Bên ngoài đều là người của ông ta, cô đi vào như thế nào!!
Ánh mắt Hạ Tiến quét đến cái bàn bên cạnh, bất động thanh sắc di động đi qua...
Sơ Tranh giống như biết suy nghĩ của Hạ Tiến, hờ hững nhắc nhở ông ta: “Hạ tiên sinh không cần gọi người, gọi tới bọn họ cũng không đánh thắng tôi, tặng không mạng người rất không có ý nghĩa.” Ta còn phải động thủ, rất phiền phức.
Hạ Tiến: “...”
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì đẩy Khâu Khải vào bên trong, mình thì tìm một chỗ ngồi xuống, cô cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Khâu Khải.
Thân thể Khâu Khải phát run, Hạ Tiến lơ ngơ, không hiểu Sơ Tranh đang giở trò quỷ gì.
Ánh mắt Khâu Khải né tránh: “Hạ... Hạ tiên sinh.”
Hạ Tiến: “??”
Ánh mắt Khâu Khải liếc qua nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.
Sơ Tranh bắt chéo chân, một tay chống cằm, ngữ điệu lạnh buốt: “Nhìn tôi làm gì, còn muốn tôi giúp nói anh?”
Khâu Khải: “...”
Khâu Khải nào dám để Sơ Tranh nói giúp hắn ta.
“Hạ tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói thật với ngài.”
Hạ Tiến: “...”
-
Khâu Khải và Lâu Hành cùng tiến vào tổ hành động đặc biệt một thời điểm.
Mặc kệ là huấn luyện hay là nhiệm vụ, Khâu Khải tự nhận mình hoàn thành không hề kém Lâu Hành.
Nhưng vị trí quan chấp hành của tổ hành động đặc biệt, cuối cùng lại thuộc về Lâu Hành.
Hắn cho rằng Lâu Hành dùng thủ đoạn không đàng hoàng để cạnh tranh, ở mặt ngoài thì không hề xa cách Lâu Hành, nhưng đáy lòng lại ghen ghét bất mãn.
Cho nên...
Khâu Khải nói lại chuyện mình làm, một năm một mười một lần, toàn bộ hành trình cũng không dám nhìn Hạ Tiến.
Lông mày Hạ Tiến nhíu thành hình chữ xuyên: “Ý của cậu là, chuyện Lâu Hành cấu kết với tên trộm, là cậu vu oan?”
Khâu Khải cứng ngắc gật đầu.
Hạ Tiến: “...”
Bốp!
“Đồ ăn cây táo rào cây sung!” Hạ Tiến đập bàn một cái, Khâu Khải bị giật mình.
Hạ Tiến lại hỏi: “Bản đồ ở đâu?”
Khâu Khải: “...”
Sơ Tranh trả lời thay hắn ta: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là ở chỗ ông chủ Giả.”
Ông chủ Giả...
Khó trách ông ta có thể tìm được nơi đó.
Hạ Tiến chỉ vào Khâu Khải, dường như tức giận đến không nói ra lời.
Đáy lòng Sơ Tranh có chút ngờ vực, dựa theo lời thẻ người tốt nói, hắn hẳn biết rõ ràng vị trí của nguồn năng lượng tinh, cũng có thể tự do ra vào.
Vì sao lúc trước nói hắn cấu kết với người trộm đồ, Hạ Tiến lại tin ngay chứ?
Có quỷ!
Khâu Khải đứng ở bên cạnh không dám nói lời nào, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Hạ Tiến bình tĩnh lại: “Cô dẫn cậu ta tới, chính là vì nói chuyện này?”
“Tôi cần Hạ tiên sinh khôi phục sự trong sạch cho Lâu Hành.”
Hạ Tiến nhíu mày.
“Mặc dù đây vốn là chuyện ông phải làm, nhưng vì tôi... Vì Lâu Hành, cho nên, làm một vụ trao đổi, tôi có thể trả Đá Vũ Trụ lại cho ông.”
“Đá Vũ Trụ?” Hạ Tiến rất lạ lẫm với từ này.
Sơ Tranh giải thích một câu: “Nguồn năng lượng tinh mà các ông nói.”
Đá Vũ Trụ...
Vì sao lại gọi là Đá Vũ Trụ?
Nghi hoặc của Hạ Tiến không ai giải đáp được, ông ta chỉ có thể ngăn chặn những nghi vấn này trước.
“Chuyện này là thật?”
Sơ Tranh: “Còn có điều kiện.” Làm gì có chuyện ngon ăn như thế!
Hạ Tiến: “...”
Sớm biết không có chuyện dễ dàng như vậy mà.
Điều kiện thứ hai của Sơ Tranh, là cần Hạ Tiến mau chóng áp chuyện của Thanh Đại bên kia xuống.
“Không biết Thanh Đại dùng cách gì điều khiển dân chúng bình thường, những người kia đều còn sống, chúng tôi bên này rất bị động.”
Thanh Đại chính là nhìn thấu nhược điểm này của bọn họ, nên càng không chút kiêng kỵ lợi dụng những người bình thường kia.
“Tôi có thể giúp ông giải quyết chuyện này.”
Hạ Tiến: “...”
Hạ Tiến do dự giữa đồng ý với Sơ Tranh và trực tiếp cướp về một chút, cuối cùng đại khái là cảm thấy Sơ Tranh dám một mình nghênh ngang tới đây, chắc chắn có thế mạnh để tự tin như thế.
Trong tay cô còn có nguồn năng lượng tinh, nêu ông ta thật sự đánh, cuối cùng người tổn thất có thể là chính ông ta.
Cho nên...
Hạ Tiến đồng ý với điều kiện của Sơ Tranh.
-
Một bên khác.
Thanh Đại muốn biến tất cả mọi người ở thành phố dưới đất thành con rối của mình, cho mình sử dụng, giúp đỡ ả cướp được Đá Vũ Trụ.
Lúc đầu hết thảy đều tiến triển thuận lợi.
Thanh Đại mặc sức tưởng tượng, không qua bao lâu nữa, tòa thành phố dưới đất này sẽ chỉ còn lại con rối biết nghe theo lời ả chỉ huy.
Nhưng mà Thanh Đại không nghĩ tới, chưa được mấy ngày đã xảy ra vấn đề.
Những con rối kia đột nhiên không bị khống chế... Không, phải nói là, không nhận khống chế của ả nữa.
Thanh Đại đuổi tới chỗ, đi lên chỗ cao nhìn xuống phía dưới.
Toàn bộ người vốn nên nghe lệnh của ả, lúc này có một nửa người không nghe theo chỉ huy, chính diện công kích người khác.
Thanh Đại nắm lấy lan can, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi.
Có thể khiến những người này không theo khống chế chỉ có Sơ Tranh, là cô... Cô ở gần đây, Đá Vũ Trụ... Nghĩ tới đây, đáy lòng Thanh Đại lại trở nên kích động.
Bắt được cô, là có thể lấy được Đá Vũ Trụ.
Nhưng cô ở đâu?
Thanh Đại quét qua bốn phía, cũng không trông thấy Sơ Tranh.
Sơ Tranh đứng ở ngay trên hành lang phía trên Thanh Đại, bên cạnh là Hạ Tiến.
Vẻ mặt Hạ Tiến cổ quái, chỗ sâu trong mắt lại cất giấu mấy phần hoài nghi.
Ông ta không nhịn được lên tiếng: “Cô có thể trực tiếp giết chết cô ta, vì sao không tự mình động thủ?”
Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ: “Chị em tương tàn không tốt.” Nếu tự ta có thể giải quyết, thì còn cần đến ông chắc.
Hạ Tiến: “...”
Lúc cô nói lời này, có nghĩ lại xem cô đang làm gì không.
Hạ Tiến trầm mặt: “Hi vọng cô đừng nuốt lời.” Bây giờ ông ta không có cách nào, chỉ có thể đánh cược một phen, lỡ như thật sự lấy được nguồn năng lượng tinh về thì sao?
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Hạ Tiến phất tay áo rời đi, đi sắp xếp chuyện kế tiếp.