Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1620: Chương 1620: Khách đến từ thiên ngoại (9)




Editor: JyKim0: JyKim0

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lâu Hành tự rút kim ra, lại nằm một tiếng, rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh có người vặn cửa.

Hắn quay đầu nhìn sang phía cửa, một người đàn ông cao lớn to con xuất hiện trong tầm mắt.

Khuôn mặt xa lạ...

“Cậu tỉnh rồi?”

Biểu cảm của người đàn ông kia có chút ngoài ý muốn, còn lộ ra mấy phần cổ quái, nhỏ giọng thầm thì: “Không phải nói có thể không tỉnh được sao?”

Lâu Hành: “...”

Giọng không nhỏ lắm, hắn nghe thấy đó!

Lâu Hành bất động thanh sắc hỏi: “Anh là ai?”

Người đàn ông kia cũng không trả lời hắn, mà quay người đi ra.

Lâu Hành: “???”

Ba phút sau, người đàn ông và một cô gái trở về, cô gái kia đi trước, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, chỉ là mặt không biểu tình, cảm giác cự người ngàn dặm.

Đằng sau bọn họ còn có bác sĩ và y tá đi theo, vừa rồi gian phòng trống rỗng, trong nháy mắt bị những người này chiếm hết chỗ tạo thành không gian chật chội.

Bác sĩ y tá giày vò Lâu Hành một trận.

“Tỉnh rồi thì không còn gì đáng ngại nữa.” Bác sĩ kiểm tra xong, nói với cô gái kia: “Tĩnh dưỡng bình phục lại là được.”

Sơ Tranh gật đầu, anh Huy đưa bọn họ ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại cái “cạch”, trong phòng lập tức chỉ còn lại Sơ Tranh và Lâu Hành.

“Cô là ai?” Lâu Hành nhìn chằm chằm Sơ Tranh, đáy mắt có cảnh giác và nghi ngờ.

“Người cứu anh.” Sơ Tranh đi đến bên giường, hơi cúi người nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt nổi ám quang: “Anh nên cảm ơn tôi.”

Lâu Hành: “...”

Lâu Hành nhớ rõ quả thật mình bị thương, mình còn ở nơi này...

Khả năng được cứu tới rất cao.

Nhưng cô gái này là ai?

Lâu Hành quyết tâm làm rõ ngọn nguồn nghi hoặc: “Cảm ơn cô đã cứu tôi, xin cô hãy thông báo cho tổ hành động đặc biệt... “

Cô gái kia lấy ra một tờ giấy, mở ra: “Đi chịu chết sao?”

Ánh mắt Lâu Hành rơi trên tờ giấy kia, phía trên thình lình viết lệnh truy nã hắn.

Lâu Hành nhìn chằm chằm lệnh truy nã, hồi lâu cũng không phản ứng.

Sao lại... như vậy?

Cô gái gẩy gẩy tờ giấy, giọng nói thanh thúy lan tràn trong phòng: “Bên ngoài bây giờ đang lùng bắt anh khắp nơi, tôi cứu anh về, không phải để anh đi chịu chết.”

Người đàn ông nằm ở trên giường, sắc mặt vốn tái nhợt, lúc này càng tái hơn, huyết sắc trên môi dường như cũng biến mất trong nháy mắt.

Cánh môi hắn hơi nhúc nhích, thanh âm khàn khàn hỏi: “Đây là... chuyện khi nào?”

Sơ Tranh: “Ba ngày trước. “

Lâu Hành: “Tôi ngủ mê ba ngày?”

Sơ Tranh: “Chính xác mà nói là năm ngày.”

Lâu Hành không nghĩ đến mình mê man lâu như vậy, hơn nữa vừa tỉnh lại đã gặp phải lệnh truy nã.

-

Lâu Hành.

Quan chấp hành tối cao của tổ đặc biệt hành động ở thành phố dưới đất.

Vị trí này có thể tiếp xúc đến trung tâm quyền lợi nhất, là thanh kiếm của người nắm quyền.

Nhưng cũng bởi quá sắc bén, bị người ghen ghét, thiết kế hãm hại.

Lâu Hành sau khi bị người thiết kế hãm hại, không có cách nào tẩy sạch tội danh, cuối cùng hắc hóa, suýt nữa phá huỷ toàn bộ thành phố dưới đất.

Thời điểm Sơ Tranh nhặt được Lâu Hành, đúng lúc hắn mới bị hãm hại.

Muốn ngăn cản hắn hắc hóa, hoặc là giam hắn lại, hoặc là giúp hắn rửa sạch tội danh.

Thế nhưng...

Cách thứ hai thật là phiền phức nha.

Vẫn là giam lại tương đối dễ dàng.

Lâu Hành cũng không biết cô gái đã cứu hắn lại có ý tưởng như vậy, mặc dù hoài nghi mục đích của Sơ Tranh, nhưng dù sao cũng là người cứu mình, thái độ của Lâu Hành khá tốt.

Thương thế của Lâu Hành tốt lên rất nhanh, chỉ mới mấy ngày, đã có thể xuống giường đi lại.

Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào, thấy Lâu Hành đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Khu hai ngoại trừ kiến trúc đẹp hơn khu ba, cả khu vực đều sạch sẽ sáng sủa ra, thì lối kiến trúc không khác biệt mấy, vẫn giao nhau một cách ngổn ngang lộn xộn, ở giữa có các thể loại hành lang.

Bên ngoài lúc này là ban đêm, ánh đèn chiếu rọi, thoáng như tràng cảnh ma huyễn trong phim ảnh.

Sơ Tranh quét mắt qua gian phòng một lần, chăn gối sắp xếp đâu ra đó, ngay cả đồ vật bên cạnh cũng được trưng bày vô cùng chỉnh tề.

Mấy ngày nay Sơ Tranh phát hiện ra thẻ người tốt dường như mắc chứng OCD (Obsessive-compulsive disorder: rối loạn ám ảnh cưỡng chế)...

Trước đó có lẽ do hắn không thể động, từ sau khi hắn có thể động, quần áo trên người sẽ không loạn chút nào, ngay cả chăn mền cũng giống như mới được đem đi ủi.

“Ăn cơm.”

Sơ Tranh kêu một tiếng.

Người đàn ông trước cửa sổ xoay người lại.

Trên người hắn mặc đồ ngủ thoải mái dễ chịu, cảm giác không có chút nếp nhăn nào, ánh sáng chiếu lên mái tóc vàng của hắn, tạo ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Thay ra một thân chiến phục lạnh lẽo, trên người hắn càng khiến người ta cảm thấy có tu dưỡng lịch sự tao nhã và tự phụ.

Lâu Hành ngồi bên bàn, hai tay đặt trên chân, tư thế ngồi của cán bộ kì cựu vô cùng tiêu chuẩn.

“Những ngày này được cô chăm spcs, còn chưa hỏi thăm tên cô.”

Lâu Hành đúng là chưa hỏi, nhưng hắn có nghe người đàn ông cao lớn kia gọi rồi.

Sơ Tranh bày đồ ra: “Sơ Tranh.”

Lâu Hành nói đâu ra đấy: “Tôi tên Lâu Hành, Lâu trong “lâu đài vọng nguyệt” (ban công ngắm trăng), Hành trong “hành vân lưu thuỷ” (nước chảy mây trôi).”

“Ừm.”

Sơ Tranh ra hiệu hắn ăn đi.

Lâu Hành sắp xếp những chiếc hộp mà Sơ Tranh để lung tung đẹp đẽ theo thứ tự, ngay cả đũa cũng xếp ngay ngắn, rồi mới cầm lên.

Sơ Tranh: “...”

Dù sao anh cũng sẽ cầm lên, tại sao phải làm động tác dư thừa kia..

Một giây trước khi Lâu Hành định động đũa, lại dừng lại, đôi mắt màu mực nhìn về phía Sơ Tranh: “Cô không ăn?”

Tư thế Sơ Tranh tiêu sái tựa vào ghế: “Tôi ăn rồi.”

Lâu Hành nhìn đồ ăn trước mặt một lúc, tại thành phố dưới đất vật tư thiếu thốn, lại có cá có thịt, có rau quả, ăn uống như thế này, được xem như một bữa ăn đẳng cấp.

“Cô ăn rồi, sao còn mua nhiều vậy?”

“Anh ăn không hết?”

Lâu Hành gật đầu.

“Lát nữa cho A Huy ăn.” Sơ Tranh không thèm để ý nói: “Ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Anh Huy ở bên ngoài gặm đùi gà hắt xì hơi, lát sau lại ợ một cái.

Trong phòng, Lâu Hành chia đồ ăn trong mâm ra làm hai phần, Sơ Tranh nhìn hắn ăn một bữa cơm mà như làm nghệ thuật, đáy lòng co quắp một trận.

Tốc độ ăn của Lâu Hành rất nhanh, không phát ra một tiếng nào, đũa và bát đập vào nhau, cũng vẫn lặng yên không một tiếng động.

Chờ hắn ăn nốt một hạt cơm cuối cùng ở đáy bát, Lâu Hành buông bát đũa, xếp bát đũa ngay ngắn: “Cảm ơn, rất ngon miệng.”

Khách khí xa cách.

Sơ Tranh nhìn hơn phân nửa đồ ăn còn lại, tâm tình hơi phức tạp.

Thẻ người tốt ăn quá ít rồi?

Một mình A Huy có thể ăn hết không!

Sơ Tranh gọi anh Huy đi vào, bảo anh ta mang những thứ này ra ngoài ăn.

Anh Huy: “...”

Ợ --

Anh ta ăn no rồi mà!

Anh Huy nhìn Sơ Tranh và Lâu Hành một hồi, rất thức thời bưng đồ ăn đi.

Sơ Tranh ở đằng sau bổ sung thêm một câu: “Gọi bác sĩ đến.”

“Vâng.”

Anh Huy vừa rời khỏi một lát, bác sĩ và y tá lại tới.

Lâu Hành rất phối hợp cho họ kiểm tra.

“Khôi phục rất tốt...” Bác sĩ thấy thần kỳ, cảm thán một tiếng: “Tố chất thân thể của trưởng quan Lâu thật tốt, nếu là người khác, có thể sống sót hay không cũng là vấn đề.”

Lông mày Lâu Hành nhảy một cái.

Những ngày này bác sĩ và y tá vẫn ra vào nơi đây, trong lúc đó ngoại trừ thương thế của hắn, thì chưa nói gì về những thứ khác.

Hắn nghĩ những người này không biết mình...

Bây giờ xem ra, bọn họ chắc chắn biết mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.