Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đầu ngón tay Sơ Tranh điểm nhẹ lên lan can, Helder chỉ cảm thấy cổ tay buông lỏng, cảm giác trói buộc biến mất.
Helder thu tay lại bóp hai lần, ánh mắt cổ quái nhìn thiếu nữ phía trên.
“Tinh thạch Xích Đồng nên ở chỗ Đỗ Bang, sao lại ở trên tay cô?” Sắc mặt Helder hung ác nham hiểm: “Hơn nữa hắn đã đồng ý giao dịch với tôi, cô từ đâu xuất hiện? Chưa có ai dạy cô không nên cướp đồ của người khác sao?”
Sơ Tranh: “...” Cái nồi này ta cũng không cõng, ta căn bản không biết ngươi và Đỗ Bang còn có giao dịch.
“Cho nên?” Sơ Tranh lấy hộp đựng tinh thạch Xích Đồng ra, chậm rãi nói: “Bây giờ đồ ở trong tay tôi.”
Helder: “...”
Helder cân nhắc hạ lợi và hại dưới đáy lòng: “Đều là làm ăn, tôi cũng không chiếm món lời của cô, cô chuyển nhượng đồ lại cho tôi, giá tiền dựa theo giá cô và Đỗ Bang giao dịch.”
Cô gái này không rõ lai lịch, thủ đoạn cũng khá làm người ta kiêng kị...
Cho nên Helder cảm thấy nếu có thể giải quyết hòa bình thì vẫn nên giải quyết hòa bình.
Sơ Tranh tùy ý bỏ hộp trong tay xuống: “Thứ đồ chơi này có tác dụng gì?”
Helder kinh nghi: “Cô không biết? Cô không biết thì mua nó làm gì?”
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: “Đẹp.”
Helder: “...”
Bị điên à!
Tinh thạch Xích Đồng bao nhiêu tiền!?
“Cho nên, thứ này có tác dụng gì?”
Helder không trả lời ngay.
“Tốt nhất ông đừng lừa tôi, ông đừng quên, hắn còn biết.” Sơ Tranh ra hiệu Đỗ Bang bên cạnh: “Trừ phi ông giết hắn trước.”
Helder: “...”
Rõ ràng Helder đang nghiêm túc suy nghĩ khả năng Sơ Tranh nói.
Đỗ Bang một mặt “chó nịnh bợ”, xê dịch ra đằng sau: “Lão đại, ngài đừng có bẫy tôi như vậy mà!!”
Một tiếng lão đại này, gọi đến tình chân ý thiết.
Helder là ai Đỗ Bang rất rõ ràng, cho nên hắn ta cảm thấy vẫn nên dựa vào Sơ Tranh thì tương đối ổn định.
Dù sao vừa rồi cũng coi như cô cứu mình...
Helder hừ lạnh một tiếng: “Tinh thạch Xích Đồng ẩn chứa năng lượng, có thể cung cấp cho phi thuyền, thay thế nguồn năng lượng hiện có.”
Đây là một loại nguồn năng lượng còn chưa lưu truyền ra ngoài.
Bây giờ nguồn năng lượng tinh có thể khai thác không phải ở trong tay kẻ có tiền, thì chính là ở trong tay người có quyền, những người khác căn bản không dính vào được.
Tinh thạch Xích Đồng xuất hiện, làm cho những người không lấy được nguồn năng lượng như họ có hi vọng.
Đương nhiên thứ đồ chơi này cũng có tai hại.
Phóng xạ rất lớn, nếu như không cẩn thận bị nhiễm phóng xạ, sẽ rất khó cứu về.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh sâu kín nhìn Đỗ Bang một chút.
Khi cô lấy được mấy cái hộp này, Đỗ Bang chưa từng nói lời này.
Đỗ Bang quả thật có tính toán của mình, lúc này bị vạch trần, đuối lý cúi đầu xuống, không dám nhìn Sơ Tranh.
“Cái hộp kia là đặc chế, sẽ không phóng xạ ra, cô có thể yên tâm.” Helder cười như không cười.
“Bây giờ cô có thể giao dịch nó với tôi chưa?”
“Có thể, nhưng mà...” Sơ Tranh dừng lại.
Helder hơi cảnh giác, trong khi hoặc của ông ta, Sơ Tranh tiếp tục nói: “Tôi muốn dùng Uất Thì để đổi.”
Uất Thì?
Helder theo bản năng nhìn ra phía sau, sau đó ——
“Bắt hắn lại!”
Helder đột nhiên quát lớn một tiếng.
Người phía sau nhất bị tiếng gầm giận dữ này của Helder làm cả kinh, lập tức nhìn về phía bên người, người mới vừa rồi vẫn còn ở đây, lúc này lại không thấy đâu.
Thiếu niên kia đang dán vào biên giới di động, dự định rời đi từ khe nứt không xa.
Ai biết Helder đột nhiên quay đầu lại.
Thiếu niên rất nhanh bị đè lại, áp giải đến đằng trước.
Hắn ngửa đầu nhìn Sơ Tranh đứng ở chỗ cao, đáy mắt liên tục xuất hiện lệ khí, nếu như không phải cô, thì bây giờ mình đã chạy được rồi.
Sơ Tranh: “...”
Đột nhiên có chút xíu hoảng nha.
Sao cô biết được thẻ người tốt dự định chạy trốn chứ, nếu như sớm biết —— cô vẫn sẽ nói.
Thẻ người tốt sao có thể chạy chứ?
Đánh gãy chân!
“Cô nói, cô muốn hắn?” Helder nắm lấy tóc Uất Thì, vừa định dùng sức, cổ tay bỗng đau xót, bị ép buông tay ra.
Rốt cuộc là thứ quỷ gì?
Thần sắc Helder hung ác nhìn về phía Sơ Tranh, người sau vẫn bảo trì tư thế vừa rồi, giọng điệu thản nhiên cảnh cáo: “Không được đụng vào hắn.”
Helder: “...”
Uất Thì giống như con nhím toàn thân đầy gai, cười lạnh một tiếng, quay đầu ra nhìn nơi khác.
Helder bóp cổ tay, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Sơ Tranh: “Chuyện này quan trọng không?”
Helder: “Tại sao cô lại muốn Uất Thì?”
Sơ Tranh: “Ông có đổi không?” Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!
Helder: “Cô biết hắn đã làm gì không?”
Ánh mắt Sơ Tranh dò xét trên người thiếu niên một lát: “Tại sao ông không nói ông đã làm gì với hắn?”
Helder nghẹn một hơi, người phụ nữ này sao không đi theo kịch bản thế chứ? Lời này bảo ông ta đáp kiểu gì?
“Đưa Uất Thì cho cô cũng được, nhưng tôi phải chặt một cánh tay của hắn!” Helder nói điều kiện với Sơ Tranh: “Đây là thứ hắn nợ tôi.”
“Được thôi.” Sơ Tranh phi thường dễ nói chuyện, chậm rãi nói: “Vậy tôi giúp ông mài tinh thạch Xích Đồng thành phấn, không cần khách khí.”
Ý tứ phiên dịch tới chính là: Ông đưa cho tôi toàn vẹn, thì tôi cũng sẽ đưa cho ông toàn vẹn.
Lần này Helder cũng không tức giận, ngược lại có chút muốn cười.
“Cô cho rằng tinh thạch Xích Đồng là gì? Sao nó có thể dễ dàng bị phá hủy như vậy, còn mài thành phấn? Cô đập bể một khối cũng khó...”
Chữ “khăn” kẹt lại trong cổ họng Helder.
Bột phấn hóa thành cát mịn bay từ không trung xuống, rơi lả tả.
Helder kịp phản ứng kinh hãi lui về phía sau.
Tinh thạch Xích Đồng có phóng xạ!
Nhưng chờ những thứ bột phấn kia hoàn toàn biến mất trong không khí, cũng không thấy có dị thường gì.
Phóng xạ của tinh thạch Xích Đồng phản ứng rất nhanh, mười mấy giây là sẽ xuất hiện tình trạng.
Sao lại thế...
Giả?
Sơ Tranh xếp số tinh thạch Xích Đồng còn lại thành một hàng ở phía trên: “Ông từ từ suy nghĩ, dù sao vẫn còn nhiều như vậy, chừng nào ông nghĩ kỹ, thì lúc ấy tôi sẽ ngừng lại.”
Helder: “...”
Làm sao có thể...
Đáy mắt Helder tràn ngập không thể tin.
Ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đỗ Bang đang khiếp sợ giống vậy: “Đó là giả?”
“Làm sao có thể! Đó là thật! Chính tay tôi giao cho cô ấy!”
“Vậy sao cô ta làm thành bụi phấn được? Vì sao không có phóng xạ?” Độ cứng của tinh thạch Xích Đồng có thể so với kim loại cứng rắn nhất hiện nay, sao có thể tuỳ tiện làm thành bụi phấn được?
“...” Chuyện này... Làm sao hắn ta biết được! Dù sao cô cũng kỳ kỳ quái quái mà.
Nhưng trông thấy Helder ăn quả đắng, đáy lòng Đỗ Bang có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Helder trầm giọng nói: “Cô lấy đồ giả ra lừa gạt tôi!?”
“Ông cảm thấy phải thì phải.” Sơ Tranh vừa nói vừa hất một cái lên: “Còn lại tám cái, tôi không gấp, ông cứ từ từ suy nghĩ.”
Nếu nghĩ không xong, chờ ta tiêu hủy xong những thứ này, vậy thì không phải đã có lý do chính đáng để động thủ cướp sao?
Đánh nhau ta có thể!
Đáy lòng Sơ Tranh cực kỳ mong đợi, cũng tăng thêm tốc độ hất tung “tro cốt” của viên tinh thạch Xích Đồng thứ ba.
Đỗ Bang một mực chắc chắn đó là thật, Helder chỉ nhìn ở mặt ngoài, cũng xác thực giống thật.
Nhưng mà...
Mắt thấy viên thứ tư đã hủy thi diệt tích, còn để cô tiếp tục như thế thì rất nhanh sẽ không dư lại viên nào.
Lỡ như là thật thì sao?
Sơ Tranh vươn móng vuốt về cái hộp thứ năm...
“Đổi! Tôi đổi với cô!!” Helder lên tiếng ngăn cản cô: “Cô dừng tay!”
***
Xin lỗi mọi người, có chút chuyện