Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Bây giờ anh đã tin tưởng tôi có thể mang anh rời khỏi đây chưa?”
Sơ Tranh tựa ở cạnh cửa, nhìn người ở bên trong.
Đứng ở cổng nhìn ra, có thể trông thấy phi thuyền đậu lại trên bầu trời phía xa.
Uất Thì không lên tiếng, ánh mắt dao động qua lại giữa phi thuyền và Sơ Tranh.
Sơ Tranh không thèm để ý đến cái nhìn dò xét của Uất Thì: “Cho nên, anh suy nghĩ thế nào rồi?”
“Trên người tôi có thứ gì cô cần?”
“Anh nên là người suy nghĩ xem nên dùng thứ gì để trao đổi lấy điều kiện tôi mang anh rời khỏi đây, chứ không phải hỏi tôi.”
Uất Thì: “Muốn gì cô cứ nói ra không phải càng nhanh hơn sao?”
“Chậm nhất là buổi sáng ngày mai chúng tôi sẽ rời đi, anh còn thời gian một buổi tối.”
-
Uất Thì đi tới đi lui trong gian phòng, cuối cùng ngừng lại ở cửa ra vào, nhìn về phía phi thuyền nơi xa bị bóng tối bao phủ.
Đây là cơ hội tốt nhất của hắn, rời khỏi nơi này...
Nhưng mà, hắn phải dùng thứ gì để đổi lấy cơ hội này?
Cô muốn cái gì?
Uất Thì liếc mắt qua nhìn tấm gương trong phòng, thiếu niên trong gương thân hình đơn bạc, nhưng gương mặt kia cực kỳ đẹp...
—— Anh rất đẹp.
Một giây sau Uất Thì dời ánh mắt.
Hắn đang suy nghĩ gì vậy?
Vì sao trong đầu lại xuất hiện loại suy nghĩ kia.
Cho dù hắn có nghèo túng thế nào, cũng không đến nỗi phải dùng thân thể đi đổi.
Ngoài hành lang người đến người đi, đã có người bắt đầu lên phi thuyền, có lẽ không cần chờ đến buổi sáng ngày mai, đêm nay bọn họ sẽ đi...
Người giữ cửa chỉ còn lại một người.
Cũng không lâu lắm, người cuối cùng kia cũng đi.
Uất Thì: “...”
Bây giờ hắn đi đâu thì cũng sẽ không có ai ngăn cản cả.
Hành lang dần dần yên tĩnh lại, cuối cùng toàn bộ trụ sở đều yên tĩnh lại, giống như nơi này chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn nhất định phải đi!
Uất Thì nắm chặt nắm đấm, nhấc chân ra khỏi phòng.
Bên trong trụ sở xác thực không có người nào, dường như đã đi hết sạch, vài chiếc đèn chiếu sáng lẻ loi trơ trọi lóe lên, trụ sở xưa nay vốn náo nhiệt, lúc này lại có chút đìu hiu.
Uất Thì lần theo đường xuống lầu.
Chuyển qua góc cầu thang, bước chân Uất Thì ngừng lại, liếc thấy người đứng dưới bậc thang.
Cô yên tĩnh đứng ở đó, cái bóng hắt trên mặt đất, kéo ra thật dài nhỏ.
Trên người cô không có quá nhiều cảm xúc, yên lặng giống như một cơn gió trong đêm tối, làm cho người ta bắt không được, nhìn không thấu.
Không biết vì sao, Uất Thì luôn cảm thấy lúc mình trông thấy cô, đáy lòng có một cỗ xao động.
Muốn...
Muốn cái gì?
Uất Thì không hình dung ra được.
Nhưng nó thời thời khắc khắc quấy nhiễu dưới đáy lòng, giống như một cây gai, không ngừng kích thích hắn.
“Nghĩ kỹ rồi?” Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn lên.
“Cô biết tôi sẽ đến?” Cô ở đây chờ mình.
“Đương nhiên.” Sơ Tranh chắp một tay sau lưng: “Anh muốn rời khỏi nơi này, vậy thì anh sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.”
“Các cô vẫn còn có người ở đây, nhất định sẽ có người đến nữa, vì sao tôi nhất định sẽ lựa chọn cô?”
Sơ Tranh suy nghĩ sâu xa một lát: “Chắc là dáng dấp tôi đẹp.”
Uất Thì: “Tôi cũng không nông cạn như cô.”
“Ồ.” Vậy mi nông cạn một chút đi chứ sao. “Cho nên, anh đã nghĩ xong chưa?”
Uất Thì đi từ trên cầu thang xuống: “Tôi không có gì có thể cho cô cả, cho nên... Nếu cô có thể mang tôi ra ngoài, thì tôi có thể đồng ý với cô một chuyện.”
“Bất cứ chuyện gì?”
“Chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được.”
Mặc dù có chút không giống như Sơ Tranh nghĩ, nhưng ngẫm lại cũng không có gì không tốt.
Dù sao nếu hắn thật sự không nói gì, thì cuối cùng mình vẫn phải mang người đi mà.
Bây giờ có thể vớt được một điều kiện, cũng không uổng công.
Sơ Tranh yên lặng thu cây gỗ sau lưng vào không gian.
Nếu thẻ người tốt thề sống thề chết không theo, vậy thì cô cũng chỉ có thể đánh ngất xỉu mang đi... Đáng tiếc.
“Đi thôi.” Sơ Tranh quay người đi ra ngoài trụ sở.
Uất Thì khẽ nhíu mày, đại khái hắn không nghĩ tới Sơ Tranh dễ nói chuyện như vậy.
Hoàn toàn không chất vấn lời hắn nói là thật hay giả.
Lỡ như sau khi hắn rời khỏi đây, không thực hiện lời hứa này thì sao?
“Thế nào, anh thích nơi này? Hay là muốn tôi ôm anh đi?”
Giọng nói của Sơ Tranh từ phía trước truyền đến, kéo suy nghĩ của Uất Thì về, hắn rũ mắt xuống, ngăn chặn lo nghĩ và đề phòng nơi đáy mắt, đi theo.
Ra khỏi trụ sở, Uất Thì mới biết bên ngoài đang có người chờ.
Thấy bọn họ ra, một người đàn ông chào đón: “Tiểu thư.”
Người này Uất Thì có chút ấn tượng, đến sau, hắn từng nhìn thấy hai lần từ cổng.
Có người tới dẫn Uất Thì về phía sau: “Ngài bên này...”
Sơ Tranh gọi người lại: “Hắn đi cùng tôi.”
Người kia lập tức lui lại, Trần Xuyên gật đầu với Uất Thì, làm một dấu tay mời.
Uất Thì: “...”
-
Trần Xuyên sắp xếp cho bọn người Đỗ Bang xong, báo cáo với Sơ Tranh một chút.
“Giúp tôi điều tra về Uất Thì.” Sơ Tranh phân phó anh ta: “Mặt khác, chuyện sau này của hắn, đều lập tức đi làm.”
Trần Xuyên kinh ngạc một lát, nhưng cũng không hỏi nhiều, đồng ý.
Trần Xuyên làm việc cấp tốc, rất nhanh Sơ Tranh đã lấy được một phần tư liệu của Uất Thì.
Uất Thì là người của Uất gia ở Đế Đô Tinh.
Uất Thì không phải người dòng chính, chỉ là một chi thứ, lúc 14 tuổi, được đón vào Đế Đô Tinh, nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của gia chủ Uất gia.
Theo lý thuyết một người thuộc chi thứ như Uất Thì, không nên được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa gia chủ, nhưng gia chủ Uất gia kiên trì làm như thế.
Như thế tất nhiên sẽ không tránh khỏi có người bàn tán lung tung.
Lời đồn phổ biến nhất là nói hắn là con riêng của gia chủ Uất gia.
Mà gia chủ Uất gia xác thực rất để ý đến hắn, thậm chí có ý để hắn làm người thừa kế của mình, chuyện này không thể nghi ngờ làm cho không ai có thể chấp nhận được, tiếng phản đối rất nhiều, trong đó bao gồm cả vợ và con của gia chủ Uất gia.
Có một đoạn thời gian Uất Thì xác thực có được hào quang rực rỡ, đáng tiếc...
Không bao lâu sau Uất Thì mất tích.
Về sau cũng chỉ có tin tức gia chủ Uất gia tìm hắn, không còn tin tức gì liên quan tới hắn nữa.
Trần Xuyên còn nghe ngóng tin tức của Uất Thì từ chỗ Đỗ Bang.
Đỗ Bang không rõ về Uất Thì lắm, nhưng có thủ hạ của hắn ta từng nghe một chút.
Nói lúc trước Uất Thì giết mấy người của Helder, thủ đoạn cực kỳ hung ác. Helder đến trụ sở của Đỗ Bang, dự định sau khi giao dịch xong, thì muốn đến một trụ sở khác, dự định mang Uất Thì qua đấu trường kiếm một khoản.
Đấu trường nói trắng ra chính là hai người đánh nhau, đến khi đánh chết đối phương.
Bên thắng cũng không thể rời đi, phải tiếp tục trận đấu tiếp theo, hoặc là thắng, hoặc là chết.
Sơ Tranh đóng tư liệu lại, vuốt vuốt mi tâm.
Bây giờ thẻ người tốt đã hắc hóa...
Thẻ người tốt hắc hóa lợi hại thì lợi hại đấy, nhưng lòng phòng bị cũng nặng, không dễ chơi.
Cuộc sống gian khổ.
Ai.
Sơ Tranh thở dài.
“Phó đôn đốc Lương, chúng tôi liên hệ được với đôn đốc Diêu rồi.” Quân đoàn số 1 vội vàng tới, trên mặt mang đầy vui mừng: “Ngài ấy cũng không sao, đôn đốc Diêu hỏi ngài chúng ta tụ hợp lại ở đâu?”
Lúc ấy chiến hạm rơi vỡ, đám đôn đốc Diêu đang ở phòng điều khiển, tình huống bên kia như thế nào, bọn họ đều không rõ ràng.
Bây giờ liên lạc được, nghe nói không sao, tất cả mọi người thở phào.
Sơ Tranh tìm một vị trí tương đối gần, để quân đoàn số 1 báo lại cho cho đôn đốc Diêu.
“Chuyện đó...” Quân đoàn số 1 ấp a ấp úng.
“Có việc thì cứ nói.”
“Đôn đốc Diêu còn hỏi... Chúng ta có gặp đôn đốc Lộ không. Tôi... Trả lời thế nào đây?”
“Trước đó nói thế nào thì cứ trả lời như thế.”
“Thật sự... Trả lời như thế sao?” Quân đoàn số 1 hơi sợ.
“Nếu không thì anh bịa một cái?”
“...”
Anh ta vẫn nên trả lời lại như thế đi.