Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cầu thang này chỉ cần ngước mắt nhìn là có thể thấy được đến tận cùng, căng đét lắm thì cũng tầm 30 bậc thang là cùng.
Nhưng sau khi họ đi lên, phát hiện rõ ràng điểm cuối của cầu thang ở ngay trước mắt, nhưng họ lại không thể nào đi lên được.
“Đại lão, đại lão, cô nhìn kìa...”
Vạn Tín run rẩy chỉ ra phía sau.
Sơ Tranh nhìn ra phía sau, phát hiện sau lưng biến thành một mảnh hư không, mà những bậc thang kia đang không ngừng rơi vỡ.
Còn bốn, năm bậc nữa là sẽ đến chỗ họ.
“Đại lão chạy đi!” Vạn Tín chạy lên trước.
Khi bậc cuối cùng rơi xuống Sơ Tranh mới nhấc chân tiếp tục đi lên phía trước, cô vừa đi một bước thì bậc thang lại rơi vỡ thêm một bậc, nhìn cực kỳ hung hiểm.
Bậc thang này tựa như đang đuổi họ chạy về phía trước.
Điểm cuối đang ở ngay trước mắt, nhưng họ làm cách nào cũng không đến được.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Đông Chiết, cứu vớt thẻ người hắc hóa tốt. 】
【 Tiểu tỷ tỷ, xin hãy nhanh chóng đi cứu thẻ người tốt nha ~ 】
Sơ Tranh: “...”
Lúc này, đùa gì thế, bây giờ đến cả mình ta cũng không giải quyết được đây, để hắn tự chống đỡ đi.
【...】
Vạn Tín chạy phía trước, anh ta nhìn Sơ Tranh đi chậm mà trong lòng cũng đổ mồ hôi thay cô.
Nhưng vào đúng lúc này, Vạn Tín phát hiện Sơ Tranh đuổi theo, dường như còn hơi gấp gáp.
Vạn Tín: “Đại lão làm sao bây giờ đây, chúng ta thế này là đang dậm chân tại chỗ rồi!”
Bậc thang cuối cùng vẫn cứ không hề biến hóa.
Nếu họ cứ chạy như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị mệt chết thôi.
“Không thể lên, vậy thì xuống đi.”
“Hả?”
Sơ Tranh đột nhiên dừng lại, quay người, nhảy xuống hư không.
Vạn Tín khiếp sợ nhìn người biến mất trong hư không.
Mẹ!!
Nói nhảy là nhảy!
-
Sơ Tranh rơi trên một khu vực bằng phẳng, xung quanh bị sương mù bao phủ, không thấy rõ lắm có những thứ gì.
Sơ Tranh lấy một bình thuốc ra, thả một con ác linh ra.
“Biết đây là nơi nào không?”
Con ra chính là ác linh trong gương, cô ta hoảng sợ ôm mình: “Không biết.”
“Ngươi chưa từng tới?”
Ác linh trong gương: “Ta tới đây làm gì, chỉ khi ta ở trong gương mới có thể hù dọa được người khác.”
“Đi dò thám đường.”
Ác linh trong gương: “...”
Không, ta không muốn.
Nhưng sợ vì Sơ Tranh quá hung tàn, ác linh trong gương bay vào trong sương mù.
Hai phút sau, cô ta bay về: “Bên kia có người.”
Sơ Tranh đi theo ác linh trong gương tìm được Lâm Táp.
Lâm Táp bị thương, còn chưa chết, Sơ Tranh vừa định kéo hắn ta tới bên cạnh, Lâm Táp đột nhiên tỉnh lại, giơ tay đánh về phía cô.
Sơ Tranh lập tức đứng dậy, nhảy ra.
Quả nhiên hảo tâm không có hảo báo!
“Sơ Tranh?” Lâm Táp thấy rõ người: “Tại sao lại là cô.”
“Anh cho rằng là ai.” Sơ Tranh duy trì khoảng cách an toàn với hắn ta.
“Xin lỗi.” Lâm Táp lạnh mặt nói xin lỗi: “Tôi tưởng là những thứ kia.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn hắn ta.
Lâm Táp chống người ngồi dậy, vừa ngẩng đầu thì thấy ác linh tung bay ở phía sau cách hắn ta không xa.
“!!” Lâm Táp theo bản năng nhìn về phía Sơ Tranh, hỏi: “Cô nhìn thấy không?”
“Có.”
Lâm Táp: “...”
Nhìn thấy mà còn bình tĩnh như vậy?
Nếu mà là Vạn Tín thì đã sớm gào lên rồi.
“Nơi này chỉ có một mình anh?”
Lâm Táp cảnh giác nhìn ác linh trong gương: “Trước tiên giải quyết cô ta đã...”
“Yên tâm, cô ta sẽ không xuống tay với anh.”
Lâm Táp nhíu mày: “Sao cô biết?” Đây là ác linh, không phải vật trang trí, sự tồn tại của bọn nó là để đối phó với họ.
“Ngươi dám không?”
“Không dám không dám không dám.” Ác linh lắc đầu thành cái trống lúc lắc.
Lâm Táp: “...”
Ánh mắt Lâm Táp dao động qua lại giữa ác linh và Sơ Tranh.
“Đại lão... Đại lão, cô ở đâu rồi?!”
Giọng nói của Vạn Tín truyền đến từ một bên khác.
“Đại lão!! Cô ở đâu! Cô còn sống không? Còn sống thì chít một tiếng được không?”
Lâm Táp kêu về phía âm thanh truyền tới một tiếng: “Vạn Tín.”
“Anh Lâm!”
Trong giọng nói của Vạn Tín tràn đầy kinh hỉ hoàn toàn không che giấu được.
Rất nhanh Vạn Tín đã lần theo âm thanh đi tới.
“A a a a maaaaa!!!”
“A a a a a...”
Màng nhĩ của Sơ Tranh xém chút bị hai bên Vạn Tín và ác linh trong gương hợp tấu đánh vỡ.
“Anh hét cái gì?”
“Ma...”
“Chưa thấy bao giờ à?” Sơ Tranh không vui.
“Thấy...Thấy rồi.” Nhưng anh ta nhịn không được nên thét lên mà, anh ta không thể khống chế được thân thể mình, anh ta có cách nào đâu.
Sơ Tranh lại quay đầu hỏi ác linh trong gương: “Vừa rồi ngươi hét cái gì?”
Ác linh trong gương rất tủi thân: “Anh ta hét trước mà...”
“Anh ta hét thì ngươi hét theo à, ngươi không có đầu óc?”
Ác linh trong gương rụt đầu lại, không dám lên tiếng.
Vạn Tín chưa từng thấy ác linh này, nhưng anh ta từng thấy một con khác mà Sơ Tranh bắt, còn từng thấy Sơ Tranh bắt ma đánh nhau...
Cho nên lúc này ngược lại chấp nhận rất nhanh.
Ngược lại là Lâm Táp, ánh mắt cổ quái.
Vất vả lắm Lâm Táp với biết rõ ràng mọi chuyện từ chỗ Vạn Tín, ánh mắt nhìn Sơ Tranh càng thêm cổ quái.
Đương nhiên cũng đã có lúc họ giết chết ác linh.
Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đều sẽ không lựa chọn chính diện ngang với ác linh.
Ở trong phó bản, ác linh lợi hại hơn họ nhiều.
Vạn Tín: “Đây là nơi nào? Chúng ta ra ngoài thế nào đây?” Bây giờ chuyện quan trọng nhất là rời khỏi nơi này.
Lâm Táp giống như họ, cũng rơi từ trên cầu thang xuống.
Thứ mà hắn ta đuổi theo, khi lên cầu thang thì đã không thấy tăm hơi.
Sơ Tranh lấy hai chiếc khác ra bình, thả hai con ác linh ra.
Ác linh nữ trang vừa ra là bắt đầu chỉnh váy của mình, đồng thời dùng câu từ không hề thô tục mắng Sơ Tranh.
Ác linh sân thượng thì thành thật hơn nhiều, bay trong không khí, ôm tay nhìn ác linh nữ trang bị Sơ Tranh nhấn đầu giáo huấn.
Lâm Táp biểu thị tam quan vỡ vụn: “Sao cô ấy còn có nữa?” Một con thì cũng thôi đi, giờ còn tận ba con?!
Đây là thí luyện giả sao?
“Ừm...”
Thao tác cơ bản của đại lão, không nên kinh hoảng.
“Đi tìm những thứ kia ra cho ta, không tìm thấy thì các ngươi tự cầm đầu mình tới.”
Ba con ác linh: “...”
Lâm Táp: “...”
Vạn Tín: “...”
Còn có loại thao này tác?
-
Sau khi ba con ác linh đi làm việc, Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi Vương Giả ở trong lòng.
“Thẻ của ta treo chưa?”
【...】 Không phải cô không quan tâm sao? 【 Vẫn chưa. 】
Sơ Tranh: “Nhìn đi, ta đã nói hắn không treo được mà.”
【...】
Ba con ác linh rất nhanh đã đẩy một con ác linh ra ngoài, dù sao bọn họ cũng không muốn cầm đầu mình về.
Con ác linh này nhìn không khác gì người bình thường, chỉ là quần áo mặc trên người là phục cổ.
Không phải Hán phục hiện đại, mà là lấy quần áo của triều đại trước.
Ác linh này bị đẩy ra ngoài, hoàn cảnh xung quanh lập tức phát sinh biến hóa.
Lúc này họ ở ngay trên chỗ cao nhất của cầu thang.
Con ác linh kia trừng mắt nhìn ba đồng loại, im ắng khiển trách bọn họ thế mà lại đứng chung một chỗ với kẻ địch.
Ba con ác linh lắc đầu thở dài, ngươi không hiểu, chờ ngươi cảm nhận được ngươi sẽ biết!
Lúc này con ác linh này còn chưa hiểu ánh mắt quan tâm đến từ các tiền bối.
Sơ Tranh hỏi Lâm Táp: “Anh đuổi theo con này à?”
Lâm Táp lắc đầu: “Không phải. Con ác linh kia không phải thế này.”
Sơ Tranh nhìn về phía ác linh bị đè xuống đất.
Ác linh trợn mắt nhìn.
Con ác linh này cũng chưa từng đả thương người.
Tình nhân thật tâm yêu nhau thì quả thật có thể trông thấy 99 bậc thang, hơn nữa có thể an toàn rời khỏi nơi này.
Nhưng những người không phải thật tâm yêu nhau, tới nơi này thì sẽ gặp phải tình huống vừa rồi.
Đương nhiên cũng sẽ không chết người, cùng lắm thì ngất đi, bệnh mười ngày nửa tháng.