Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Không chết được.”
Chết còn có thể kéo ngược lại mà, sợ gì.
Đại lão không sợ!
“Cô tự tin như thế?”
“Đương nhiên.” Sơ Tranh xử lý bên rìa vết thương xong, bắt đầu bôi thuốc: “Tôi rất lợi hại.”
Đông Chiết: “...”
Hắn cúi mặt xuống, trong mắt phản chiếu sườn mặt nghiêm túc của cô gái, ánh mắt ngưng lại.
Khi ở trong rừng cây, vì sao khi nghe thấy giọng nói của cô, mình lại lập tức tỉnh táo lại?
Đây là chuyện chưa từng có...
Sơ Tranh băng bó kỹ vết thương, cũng đứng dậy, ngửa đầu nhìn hắn: “Thứ đó là gì?”
Thứ đồ chơi đó không giống ác linh bình thường.
Xác thực rất lợi hại...
“Nó không nên xuất hiện ở đây.” Đông Chiết thu tầm mắt lại: “Chắc là có người cố ý đưa nói vào.”
“Vì sao?”
Đông Chiết liếc nhìn cô một cái, vài giây sau, hắn nói: “Tôi đã từng gặp cô.”
“Ừ?” Đây không phải là nói nhảm sao?
“Không phải ở đây.” Đông Chiết thả áo xuống: “Bên ngoài không gian Tử Thần, tôi từng gặp cô.”
Sơ Tranh sững sờ.
Đông Chiết: “Hình như cô không nhớ rõ?”
“Ừ.” Sơ Tranh gật đầu: “Tôi không có trí nhớ trước kia.”
Đông Chiết hiểu rõ: “Lúc đó cô đang tham gia khảo hạch.”
“Không phải anh nói ở bên ngoài không gian Tử Thần sao?” Sao còn có khảo hạch?
Đông Chiết: “Khảo hạch Chấp Pháp giả của Địa phủ.”
Sơ Tranh: “...”
Sao Địa phủ đi đâu cũng phải khảo hạch vậy, bản sắc của Địa phủ à?
“Trong khảo hạch cô rất xuất sắc, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ trở thành một Chấp Pháp giả đời mới.”
“Nhưng lần khảo hạch đó xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, mất tích mất mấy người, cô là một người trong số đó.”
“Sau đó mới phát hiện là sân khảo hạch và không gian Tử Thần có khe hở, người mất tích có thể đã tiến vào không gian Tử Thần, cũng có thể đã bị khe hở xé thành mảnh nhỏ.”
Không gian Tử Thần lớn hơn Sơ Tranh nghĩ nhiều, cũng phức tạp hơn rất nhiều, ít nhất người của Địa phủ không thể nào trực tiếp loại bỏ, tìm ra người mất tích được.
Chờ Đông Chiết nhìn thấy cô lần nữa, thì chính là ở trong không gian Tử Thần du thuyền thế giới màu xanh lam.
Sơ Tranh trầm tư một lát: “Cho nên anh là ai?”
Đông Chiết: “...”
Nghe nửa ngày, chỉ hỏi chuyện này?
“Chấp Pháp giả.” Đông Chiết lật cổ tay ra, trên đó có một hình xăm hình tia chớp màu đen: “Đảm bảo không gian Tử Thần vận hành bình thường, bài trừ tất cả dị thường.”
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hình xăm kia: “Anh tới tìm tôi?”
“Đúng thế.”
Bởi vì không gian Tử Thần du thuyền thế giới màu xanh lam kia, cũng bởi vì hắn từng gặp cô...
Đương nhiên còn có một chút cảm giác kỳ quái.
Hắn cảm thấy mình nên đến tìm cô.
Sơ Tranh đột nhiên đứng dậy, hai tay chống ở hai bên người Đông Chiết, Đông Chiết bị ép ngửa ra sau.
“Tại sao lại tới tìm tôi, thích tôi?”
Đông Chiết tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh: “... Cô không nên ở đây, tôi phát hiện ra cô, đương nhiên phải tới tìm cô.”
Hắn phải duy trì cho không gian Tử Thần vận chuyển bình thường.
Cô tương đương với BUG vào nhầm.
Hắn vào tìm cô, có gì không đúng?
“Cô... Có thể đừng như vậy được không?” Đông Chiết ra hiệu Sơ Tranh tránh ra, như thế này hắn cảm thấy rất không thích hợp.
Giống như...
Sơ Tranh thu tay lại, kéo cái ghế phía sau đến ngồi xuống: “Cho nên thứ vừa rồi gặp phải, anh cảm thấy nó đến vì tôi?”
Đông Chiết nói nó không nên xuất hiện ở đây.
Nhưng nó xuất hiện...
Đông Chiết chậm rãi ngồi dậy: “Trước đó tôi từng nói với cô người mới sẽ không phải vào loại không gian Tử Thần cỡ lớn này, cô còn nhớ rõ không?”
“Ừ.”
“Cho dù cô ngoài ý muốn bị cuốn vào, không gian Tử Thần cũng chưa từng ghi chép tư liệu của cô, cho nên cô giống như những người khác, đều nên bắt đầu từ không gian Tử Thần đơn giản nhất.”
“Nhưng không gian Tử Thần đầu tiên của cô lại chính là du thuyền thế giới màu xanh lam, không gian Tử Thần kia phía trước đều là đoàn diệt, chưa có thí luyện giả nào qua ải được.”
“Không gian Tử Thần bây giờ, truyền thuyết thập đại linh dị của trường học đã sắp ứng nghiệm từng cái một, độ khó tương đương với du thuyền.”
Chuyện này không bình thường.
Sơ Tranh hơi trầm mặc: “Nói không chừng là vì tôi đắc tội với người chia bài kia?”
Đông Chiết trực tiếp bác bỏ: “Quan thí luyện không có quyền hạn lớn như vậy.”
Có thể ảnh hưởng đến chuyện phân phối không gian Tử Thần cho thí luyện giả, lúc đầu hắn cảm thấy quyền hạn của người này ít nhất là ngang hàng với hắn.
Nhưng bây giờ hắn chắc chắn, quyền hạn của người kia chắc hẳn cao hơn hắn.
Bây giờ hắn đã không thể nào rời khỏi chỗ này được, thậm chí cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài.
Bây giờ cách duy nhất có thể ra ngoài chính là qua ải.
Quy tắc này của không gian Tử Thần không thể nào thay đổi, trừ phi toàn bộ không gian Tử Thần ngừng vận hành.
“Chắc chắn nó sẽ còn xuất hiện.” Đông Chiết nói: “Cô phải cẩn thận.”
“Quan tâm tôi à?”
Quan tâm cô sao?
Là vậy sao?
Đông Chiết hỏi mình trong lòng, nhưng cuối cùng cũng không nhận được đáp án.
Đông Chiết: “Bây giờ tôi cũng bị vây ở đây, chúng ta xem như ở trên cùng một con thuyền.”
“Ồ.” Sơ Tranh gật đầu: “Tu trăm năm mới được cùng thuyền?”
Đông Chiết: “???”
Toàn là gì gì thế này.
Sơ Tranh chậm rãi nói: “Lên thuyền của tôi rồi, anh không xuống được nữa đâu.”
Đông Chiết: “...”
Từng chữ tách ra hắn đều hiểu.
Nhưng hợp lại với nhau sao lại nghe không hiểu nhỉ?
Sơ Tranh không tiếp tục đề tài này: “Anh là Chấp Pháp giả, chắc là rất lợi hại, vì sao ngay cả thứ đó cũng không đánh thắng được?”
Nói đến chuyện này, sắc mặt Đông Chiết lại hơi khó coi.
“Sức mạnh của tôi bị không gian Tử Thần áp chế.”
Chỉ sợ, thân phận Chấp Pháp giả của hắn cũng đã bị tước đoạt, nếu không thì cũng không đến nỗi bị áp chế thành như vậy, càng không bị thương.
-
Dù sao Sơ Tranh cũng đang ở trong trạng thái mất trí nhớ, chuyện biết được quả thật không nhiều, cho nên hai người nói xong, cuối cùng cũng không cho ra được kết luận gì.
Dù sao cũng là tình huống bây giờ không được tốt lắm...
Sơ Tranh chỉnh đốn lại gian phòng, bảo Đông Chiết nghỉ ngơi ở chỗ này luôn.
“Cô thì sao?”
Sơ Tranh cũng không muốn về ký túc xá nữa, cho nên chỉ chỉ ghế xếp bên ngoài: “Chỗ ấy.”
Đông Chiết nhường cô: “Cô ngủ giường đi.”
Sơ Tranh ấn hắn về: “Bệnh nhân nên nằm trên giường, nằm im đó, đừng lộn xộn.”
Đông Chiết: “...”
Cuối cùng Đông Chiết vẫn ngủ giường.
Sơ Tranh nằm trên ghế xếp.
Phòng y tế tắt đèn, trong phòng lâm vào một vùng tăm tối.
“Cô không lo lắng sao?” Đông Chiết nhịn không được lên tiếng.
“Lo lắng cái gì?”
“Vì sao cô lại mất trí nhớ, nhưng chuyện xảy ra bây giờ là vì sao, những vấn đề này, cô không lo lắng sao?”
“Không lo lắng.” Lo lắng thì có ích gì, có thể bắt được người giở trò chắc? “Mau ngủ đi.”
Đông Chiết: “...”
Cô gái nằm trên ghế xếp đã không có động tĩnh gì nữa, Đông Chiết lại mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Đầu ngón tay hắn chạm vào vị trí vết thương, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên dáng vẻ cô gái cúi đầu nghiêm túc bôi thuốc cho hắn.
Luôn cảm thấy hình như đã từng gặp cô ở đâu đó.
Không phải trên sân khảo hạch mà hắn nói.
Là ở nơi khác...
Nhưng ở đâu chứ?
Đông Chiết nghĩ không ra, chỉ là trong đầu cảm thấy rất quen thuộc.
Đông Chiết ngủ không được, sắp đến hừng đông mới chợp mắt được một lát, nhưng mà rất nhanh Đông Chiết đã giật mình tỉnh giấc.
Hắn đi đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Lúc này chân trời tối tăm mờ mịt, là thời điểm sắp đến bình minh.
Không đúng...
Đông Chiết lấy điện thoại ra nhìn một chút, đã tám giờ, mùa này trời nên sáng từ sớm mới phải.
Đông Chiết xoay người nhìn người trên ghế gấp, kết quả phát hiện chỗ đó trống rỗng, làm gì có ai nữa.