Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bên phía Đông Chiết cũng không tốt lắm, các loại yêu ma quỷ quái tập kích, thời gian càng dài, hàn ý trong lòng Đông Chiết lại càng sâu.
Đây không phải là chuyện mà ác linh bình thường có thể làm được.
Cô gái kia vẫn còn tốt chứ? Còn sống không?
Đông Chiết bỗng nhiên không dám nghĩ sâu hơn.
Phải nhanh chóng đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Nếu không...
Nói thế nào thì Đông Chiết cũng là Chấp Pháp giả, cho dù bây giờ sức mạnh bị áp chế, thì cũng biết một chút chuyện mà người khác không biết.
Đông Chiết thoát ra khỏi nơi bị nhốt, hắn vẫn còn đang ở trong phòng y tế như cũ.
Sơ Tranh không thấy tung tích, chỉ là cửa phòng y tế bị phá hư.
Đông Chiết giật mình trong lòng, lần theo vết tích tìm ra ngoài.
-
Đông Chiết tìm được Sơ Tranh ở chỗ suối phun của trường học, xung quanh suối phun toàn là học sinh ngã dưới đất, nhưng mà không nhìn thấy bao nhiêu máu.
“Sơ Tranh.”
Đông Chiết kêu một tiếng.
Người sau bỗng nhiên xoay người lại, đồng thời quát lớn một tiếng: “Đừng tới đây!”
Đông Chiết ngừng động tác, nhưng đáng tiếc đã chậm.
Dưới chân hắn giống như dẫm lên thứ gì đó, tiếp đó trước mắt tối sầm lại, bên tai chỉ còn lại tiếng quỷ khóc sói gào.
Một giây sau, bóng tối biến mất, Đông Chiết đập từ giữa không trung xuống.
Sơ Tranh đại khái là muốn đón hắn, nhưng không kịp, cho nên cổ tay chuyển một cái, đổi thành kéo cánh tay hắn.
“Ai bảo anh đến.”
Đông Chiết liên lụy đến vết thương, che lấy miệng vết thương hỏi: “Nó ở đâu?”
“Không biết.” Sơ Tranh nhìn xung quanh, cũng đưa ra đề nghị: “Nếu không thì anh đi dẫn dụ nó ra đi?”
Đông Chiết: “...”
Thứ đồ chơi kia có rất nhiều năng lực loạn thất bát tao, Sơ Tranh không bắt được nó.
Nhưng vừa rồi Đông Chiết xuất hiện, Sơ Tranh đã cho nó một kích trọng thương, chỉ cần tìm được nó lần nữa thì chơi chết nó không thành vấn đề.
Đông Chiết trầm mặc vài giây, hỏi cô: “Cô có nắm chắc không?”
“Đương nhiên, tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt.”
Giọng điệu của cô gái rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng không biết tại sao, Đông Chiết lại nhìn ra sự tự tin chắc chắn từ cái hất cằm của cô.
Dĩ nhiên không phải hắn nói cô có thể bảo vệ tốt cho mình hay không.
Mà là hỏi cô có thể thật sự giải quyết được con ác linh kia không.
“Được, lát nữa tôi dẫn nó ra.” Đông Chiết dừng một chút, lại nói: “Cô tự cẩn thận đấy.”
Được chứng kiến sự trâu bò của Sơ Tranh, Đông Chiết vẫn rất yên tâm về cô.
Cô quả thật lợi hại hơn mình nghĩ nhiều.
Đông Chiết đi đến nơi trống trải hơn, Sơ Tranh không thấy rõ hắn làm gì, nhưng ác linh trốn đi đã có động tĩnh.
Quảng trường trống trải có một cơn gió âm trầm thổi tới, mang theo mùi hôi thối đặc sệt.
“Meo!”
Tiếng mèo kêu thê lương nổ tung trên đất bằng.
Một con mèo đen trống rỗng chui ra ngoài, bổ nhào qua phía Đông Chiết.
Mắt thấy móng vuốt mèo đen đã sắp đụng phải Đông Chiết thì đột nhiên ngừng giữa không trung, ngay sau đó con mèo kia đã biến mất trong không gian.
Đông Chiết nghe thấy được động tĩnh, nhưng cũng không quay đầu.
Không biết vì sao, hắn rất tin tưởng người phía sau.
Loại nơi thế này, cho dù là Chấp Pháp giả cũng không nhất định sẽ có loại tin tưởng này...
“Meo!”
Giữa không trung, vô số con mèo giống như bị đổ ra, hoặc rơi xuống đất, hoặc giẫm lên thân thể đồng bạn, vọt lên, lộ ra móng vuốt sắc bén, nhào về phía mục tiêu.
Nhưng mà một giây sau, mèo phía trước giống như sa hóa trong không khí, rào rào rơi xuống đất.
Dường như mèo đằng sau phát giác được nguy hiểm, đồng thời ngừng lại.
Một giây sau những con mèo này quay đầu chạy mất, thân hình dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
-
Ở trên nóc của tòa lầu dạy học bên cạnh, ác linh to lớn đứng bên đó, thân thể nó khổng lồ, nhưng người phía dưới dường như lại không nhìn thấy nó.
Lúc này mèo con trở về, dồn dập tuôn về phía cánh tay nó, tạo thành cánh tay ác linh hoàn chỉnh.
Tiếng mèo kêu liên tiếp, ác linh gầm nhẹ một tiếng, lộ vẻ cực kỳ tức giận.
“Trốn ở đây à.”
Ác linh đột nhiên xoay người lại.
Cô gái vừa rồi còn ở phía dưới chẳng biết đã đứng ở biên giới sân thượng từ khi nào, khí định thần nhàn nhìn về phía nó.
Sao cô lại tìm được đến đây!
Sơ Tranh giơ tay, một sợi ngân tuyến chậm rãi xuất hiện trong không khí, nối tiếp đến trên người nó.
Sơ Tranh dùng tay quấn hai vòng, kéo ngân tuyến vào, dùng sức kéo về phía cô một cái.
Thân thể cao lớn của ác linh trong nháy mắt hiển lộ ra.
Lúc này Sơ Tranh mới thấy rõ, con ác linh to lớn này không có đầu, chỗ đó là một cái bệ bằng phẳng, có một con ác linh đứng.
Là con ác linh này đang thao túng thứ đồ chơi do động vật tạo thành đó.
“Quả nhiên ngươi khá là khó đối phó.” Giọng của ác linh thô dát.
“Ai bảo ngươi tới đối phó ta?”
Ác linh cười quái dị hai tiếng, đột nhiên phát động công kích, vô số động vật dũng mãnh tiến ra từ tứ chi nó, như thủy triều, gần như bao phủ lấy cô.
Tiếng động vật kêu ré lên xé toang bầu trời tối tăm mờ mịt, vang vọng toàn bộ sân trường.
-
Đông Chiết đứng ở phía dưới, nhìn người bị vô số động vật bao phủ ở biên giới sân thượng.
Trong nháy mắt ấy Đông Chiết cảm giác được một loại cảm giác ngạt thở trước nay chưa từng có.
Hắn không hề nghĩ ngợi, chạy lên tòa lầu dạy học kia.
Vượt qua vô số bậc thang, phá tan cánh cửa lung lay sắp đổ kia.
Tia sáng cực mạnh.
Ánh sáng chói mắt lan tràn tới, bao phủ lấy hắn.
Trong ánh sáng chói mắt kia, Đông Chiết mơ hồ nhìn thấy một cái bóng mờ nhạt.
Thân thể hắn hành động nhanh hơn đại não, bổ nhào qua phía cái bóng mờ nhạt kia.
Trong nháy mắt khi hắn bổ nhào vào cái bóng ấy, bên tai hình như có tiếng ầm vang, giống như có thứ gì đó nổ tung.
Tiếp đó toàn bộ thế giới lâm vào trong yên tĩnh.
-
Khi Đông Chiết tỉnh lại lần nữa thì đang ở bệnh viện, y tá đang đổi lọ truyền nước cho hắn, thấy hắn tỉnh lại, y tá đỏ mặt nhìn về phía hắn: “Anh tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào rồi?”
Đầu Đông Chiết hơi nặng nề, bên hông còn đau đớn từng cơn.
Đây là đâu?
“Đây là đâu?”
“Bệnh viện.” Y tá càng đỏ mặt hơn, vừa xấu hổ lại vừa e sợ: “Anh bị thương, tuy đã băng bó vết thương lại cho anh rồi, nhưng mà không thể động loạn được.”
Bệnh viện?
Sao hắn lại ở bệnh viện?
Đông Chiết chống người ngồi dậy, y tá muốn dìu hắn, bị hắn từ chối.
Y tá lo lắng: “Anh đừng động loạn mà!”
“Người đi cùng tôi đâu?”
“Không có ai đi cùng anh cả.” Y tá lắc đầu: “Anh ngất xỉu ở ngay bên ngoài bệnh viện chúng tôi.”
“Anh đừng động loạn nhé, tôi đi gọi bác sĩ tới.”
Y tá vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Đông Chiết giơ tay rút kim truyền nước ra, đi đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Bên ngoài là một khoảng sân lớn, có một vườn hoa cực lớn, bên trong có không ít người mặc quần áo sọc trắng xanh đang hoạt động.
Ánh mắt Đông Chiết bị bảng hiệu trên kiến trúc hấp dẫn.
—— Bệnh viện tâm thần Lam Xuyên.
Lam Xuyên...
Đông Chiết chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Sao hắn lại đến không gian Tử Thần này?
Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đông Chiết chỉ nhớ rõ thứ ánh sáng trắng đâm cho mắt hắn không mở ra nổi, và hắn nhào về phía Sơ Tranh...
Đông Chiết ngồi trở lại trên giường bệnh, cẩn thận nhớ lại tất cả chi tiết lúc đó.
Nhưng mà dù hắn nghĩ thế nào thì cũng không thể nhớ nổi, rốt cuộc cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Bác sĩ, bác sĩ mau xem thử đi, anh ấy tỉnh rồi.” Y tá dẫn theo bác sĩ đi vào.
Vừa rồi Đông Chiết rút kim, bác sĩ vừa vào đã quở trách một trận.
“Bác sĩ, anh đừng hung dữ như thế mà.” Y tá ở bên cạnh khuyên: “Anh xem anh ấy đáng thương biết bao.”
Bác sĩ đại khái là cảm thấy cạn lời: “Trông coi cậu ta cho thật kỹ, đừng để cậu ta giày vò lung tung nữa.”
Y tá vội vàng đồng ý: “Vâng thưa bác sĩ.”