Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người đàn ông bị nhốt vào trong phòng, gian phòng cách âm, hắn ta đập cửa, không biết hò hét gì ở trong đó.
Sơ Tranh dẫn người nghênh ngang đi qua cửa phòng nhốt người đàn ông, bắt đầu “thị sát“.
Rất nhanh Sơ Tranh đã biết rõ ràng phía dưới này làm gì.
Nếu có bệnh nhân “không nghe lời”, thì sẽ được đưa xuống dưới này giáo dục.
Nói là giáo dục... Chi bằng nói là biến tướng tra tấn.
Sau khi Sơ Tranh “thị sát” xong, giao cho bọn họ một nhiệm vụ mới.
“Mọi người đi bắt tất cả mọi người trong bệnh viện đến đây, ai tóm được nhiều người thì có thể lấy được càng nhiều tiền thưởng.”
“Tất cả mọi người?”
“Đúng, bắt hết tới đây.”
“...”
Tràng diện yên tĩnh trong chốc lát, một lát sau, đám người này reo hò một tiếng, hào hứng chạy lên trên.
Anh đuổi tôi tôi đuổi anh, giống như chim chóc sổ lồng vậy.
-
Đông Chiết là người đầu tiên bị vồ xuống, đương nhiên là bởi vì hắn biết Sơ Tranh ở dưới này, cho nên không chạy.
Đông Chiết vừa tới thì đã nhìn thấy Sơ Tranh ngồi trên một cái ghế, bắt chéo chân đọc sách, tác phong y như thổ phỉ một phương.
Bên cạnh là “bác sĩ” và “y tá” cẩn thận hầu hạ.
Đông Chiết: “...”
Là hắn nhìn lầm sao?
“Viện trưởng, tôi bắt được một người.” Người túm lấy Đông Chiết tranh công với Sơ Tranh.
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn một vòng, nói: “Đó là người của tôi, thả hắn ra.”
“Ồ.” Người kia buông Đông Chiết ra, còn sửa sang lại quần áo bị làm nhăn cho hắn: “Cậu là nam sủng của viện trưởng à.”
Đông nam sủng Chiết: “...”
Không phải, mới có một tẹo như thế mà đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Cô đang làm gì thế?” Đông Chiết đi đến chỗ Sơ Tranh, thấp giọng hỏi cô.
Sơ Tranh vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, ra hiệu hắn ngồi.
Đông Chiết: “...”
Đông Chiết nhìn người xung quanh một chút, ngồi xuống trước.
“Tôi làm viện trưởng của bọn họ.” Sơ Tranh để sách xuống: “Thân phận này còn dùng rất tốt.”
“...”
Đám người này nhìn là thấy không bình thường.
Cô lại còn làm viện trưởng của bọn họ?
Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?
Hơn nữa đám người này lại còn nhận, bọn họ không hoài nghi sao?
【...】 Vương Giả cảm thấy có lẽ là vì bản thân tiểu tỷ tỷ đã là đồ biến thái rồi.
Đồng loại luôn dễ dàng hấp dẫn đồng loại mà!
-
Lục tục có người bị vồ xuống, tất cả mọi người bị trói lại, ngồi xổm dưới đất.
Tràng diện nhìn khá giống hiện trường càn quét tệ nạn cỡ lớn.
Rất nhanh Sơ Tranh đã nhìn thấy Tạ Sướng đang bị túm trong đám người.
Tạ Sướng được thả ra, vẻ mặt có chút ma huyễn.
Hoài nghi cảnh tượng mình trông thấy có phải là thật không.
“Chỉ có một mình anh?”
“...” Tạ Sướng ngập ngừng: “Tô Vận chết rồi.”
“Hả?”
Tạ Sướng cũng gặp Lộ Giang, lúc đầu dưới tình huống như vậy, gặp phải người quen, trong lòng ít nhiều cũng có chút an ủi.
Nhưng họ không nghĩ tới Lộ Giang vậy mà lại trực tiếp động thủ.
Tô Vận chết tại chỗ.
Khi vừa tới đây Tạ Sướng và Tô Vận đã ở cùng nhau, chuyện hai người gặp phải cũng không khác Vạn Tín và Ninh Ninh là mấy.
Đều đến nơi này một cách khó hiểu.
“Cô đang làm gì đây?” Tạ Sướng hỏi Sơ Tranh: “Sao họ lại nghe lời cô?”
“Bởi vì tôi là viện trưởng.”
“???” Tạ Sướng lơ ngơ.
Lần này họ đến đây căn bản không có phần rút bài, sao cô lại là viện trưởng?
Người bị bắt tới làm không gian này trở nên chật chội.
Nhưng Sơ Tranh không nhìn thấy Lộ Giang, cũng không nhìn thấy Ninh Ninh và Vạn Tín, còn có Lâm Táp cũng không có tung tích.
Vạn Tín không chết đấy chứ?
Người đàn ông mất đi chân quá khổ, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
“Viện trưởng, đã bắt hết rồi.”
“Chắc chứ?”
“Chắc ạ, chúng tôi bắt từng phòng một, đều ở đây cả rồi.” Người kia vỗ ngực cam đoan.
Sơ Tranh: “Nơi khác trong bệnh viện cũng tìm cả rồi?”
“...”
“Chưa tìm?”
“...”
“Vậy còn không đi đi.”
Một đám người lại rời đi, bắt đầu kiểm tra toàn bộ bệnh viện.
Kết quả tất nhiên không tìm được bốn người kia, ngược lại tìm được mấy bệnh nhân trốn đi.
Sơ Tranh ra hiệu Đông Chiết: “Anh tìm xem có người mà anh nói không.”
Đông Chiết: “...”
-
Lầu một của bệnh viện.
Mấy cái bóng tung bay trong lối đi nhỏ, đang vây thành một vòng thương lượng đối sách.
“Bọn họ bắt người xuống dưới kia làm gì?” Cái bóng số 1 kỳ quái hỏi.
Thế này không phù hợp với kịch bản nha.
Sao họ lại bắt đầu diễn lung tung vậy?
“Đột nhiên như phát điên vậy, ai biết đám tâm thần này đang nghĩ gì.” Cái bóng số 2 phàn nàn: “Vốn là một đám bệnh tâm thần mà.”
“Bọn thổ dân này quá phiền, lần trước cũng là vì những người này, làm hại tôi không lấy được giải thưởng nhân viên ưu tú.”
Người còn sống trong phó bản đều là người do không gian Tử Thần làm ra.
Chỉ có những thứ như họ là nhân viên Địa phủ.
Có tiền lương, được mua bảo hiểm loại đắt nhất.
Người trong không gian Tử Thần không phải chỉ hành động dựa theo chương trình đã thiết lập sẵn.
Họ có tư tưởng của mình, nhiều khi sẽ làm ra chuyện gì đó.
Tăng thêm không ít độ khó cho công việc của bọn họ.
“Thế này không thích hợp đâu.” Cái bóng số 3 nói: “Người đã bị bọn họ bắt rồi, chúng ta làm sao đây?”
Chưa cạo chết được thí luyện giả nào, phần thưởng ưu tú có còn cần nữa không đây!
Cái bóng số 1 cả kinh nói: “Những người kia cũng bị chộp xuống rồi?”
Cái bóng số 3: “Hình như bị bắt mấy người.”
Cái bóng số 2: “Không phải sẽ hại chết bọn họ đấy chứ?”
Cái bóng số 1: “Đi, đi xem sao.”
Mấy cái bóng lập tức lướt xuống phía dưới, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ thảm ơi là thảm của thí luyện giả.
Ai biết thế mà lại trông thấy thí luyện giả đứng đứng, ngồi ngồi, làm gì giống dáng vẻ như bị ức hiếp.
Nhìn như vậy, càng giống như bọn họ ức hiếp người phía dưới hơn.
Mấy cái bóng cảm thấy có chút gì đó là lạ, chuẩn bị rút lui.
Bọn họ vừa mới lên, thì đã nhìn thấy trong hành lang có một người đứng.
“Đậu má! Dọa tôi sợ chết khiếp.” Cái bóng số 3 vọt lên trần nhà: “Hắn nhìn thấy chúng ta sao.”
Mấy tên khác cũng trốn đi.
“Chắc là không đâu.”
“Tôi chạy nhanh như vậy, chắc chắn hắn không nhìn thấy đâu.”
“Đi dọa hắn một chút đi.”
Cái bóng số 2 làm đại biểu bị phái ra ngoài.
Hắn bò theo tường, bò đến gần người kia, vừa định hù dọa đối phương, thì thấy người kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, khóe miệng chậm rãi hé ra, kéo ra một nụ cười quỷ dị.
Cái bóng số 2 còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã nhảy lên một cái, bắt lấy cánh tay hắn, giật xuống rồi nhét vào trong miệng.
Cái bóng số 2 kêu rên liên hồi, bị người kia từng ngụm cắn nuốt vào bụng.
Mấy tên khác bị dọa cho cứng đờ tại chỗ.
Tình huống thế nào vậy!
Đây không phải là thí luyện giả sao?
Sao hắn ta có thể ăn sống bọn họ!
Mãi đến khi người kia ăn xong cái bóng số 2, ánh mắt quỷ quyệt nhìn về phía bọn họ, lúc này mấy cái bóng mới lập tức giải tán, chạy trốn tứ phía.
“Xảy ra chuyện rồi xảy ra chuyện rồi!!” Cái bóng số 1 và cái bóng số 3 chạy cùng nhau, chạy ra thật xa, bọn họ mới dừng lại.
“Vừa rồi cậu có nhìn thấy hắn ăn không?” Cái bóng số 3 gian nan hỏi.
“...”
Thí luyện giả có thể giết chết họ, nhưng đối với họ mà nói thì cũng chỉ là offline mà thôi, phó bản kế tiếp lại là một con ma tốt.
Nhưng thí luyện giả tuyệt đối không thể ăn họ!!
Cái bóng số 1: “Không được. Phải thông báo với Chấp Pháp giả, mẹ nó đây là BUG!!”
Làm gì có thiết lập thí luyện giả có thể ăn họ!
Còn có thể đảm bảo an toàn cho công việc không vậy!