Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Xì xì ——
Đèn trên trần nhà lóe lên, giống như điện áp bất ổn.
Đây là cảnh tượng tiêu chuẩn xảy ra trước nhất trong mấy trành cảnh linh dị.
Trên người Tạ Sướng nổi một lớp da gà, ôm cánh tay chà xát, cảnh giác nhìn xung quanh.
“A —— “
Trong lối đi vang lên một tiếng hét thảm, tiếp theo là tiếng ào ào.
Vạn Tín và cả xe lăn cùng nhau ngã xuống, người và xe lăn tách rời, Vạn Tín chật vật nằm rạp dưới đất.
“Vạn Tín.” Lâm Táp thấy rõ người, bước mấy bước qua, kéo người dậy.
“Anh Lâm!!” Vạn Tín giống như trông thấy người thân: “Em còn tưởng rằng em chết chắc rồi.”
Tạ Sướng đỡ xe lăn dậy, đẩy qua chỗ Vạn Tín: “Vừa rồi cậu hét gì thế?”
“... Bị đẩy tới tôi có thể không hét sao?”
Tạ Sướng: “...”
Lâm Táp: “Ai đẩy cậu?”
“Ninh Ninh... Không, cô ta không phải Ninh Ninh.” Vạn Tín rùng mình một cái.
Người kia mặc dù có dáng vẻ giống Ninh Ninh, nhưng vẻ mặt và giọng nói đều không đúng.
“Không phải Ninh Ninh?”
“Đúng đúng. Tôi chắc chắn, đó không phải là Ninh Ninh.” Vạn Tín vẫn có tự tin với phán đoán của mình.
Tạ Sướng: “Vậy người vừa rồi chúng ta thấy chắc là Ninh Ninh nhỉ?”
Lâm Táp gật đầu, chắc là cô bé.
Vạn Tín kinh ngạc: “Các anh cũng nhìn thấy?”
Lâm Táp cau mày: “Tại sao con bé lại đẩy cậu đến đây?”
Vạn Tín: “May mà nó đẩy tôi đến đây mới gặp được mọi người, nếu không thì có lẽ bây giờ tôi đã bị hù chết rồi.”
Lâm Táp cảm thấy mọi chuyện không đúng.
Cô bé cứu đi Lộ Giang, bây giờ lại đẩy Vạn Tín tới...
“Mọi người làm gì ở đây vậy?” Vạn Tín nhìn xung quanh một chút, thấy nhiều người ôm đầu ngồi xổm dưới đất như vậy, cảnh tượng làm người ta khá khó hiểu.
Trông thấy Sơ Tranh cũng ở đây, lập tức hưng phấn vẫy tay với bên kia.
Đại lão cũng ở đây!
Trong lòng Vạn Tín lập tức an tâm hơn không ít.
“Có hơi kỳ quái, tôi đi lên xem thử xem.” Lâm Táp suy nghĩ một hồi, quyết định đi lên.
Tạ Sướng: “Khoan đã, anh điên rồi, rõ ràng Lộ Giang và Ninh Ninh khác với chúng ta, chúng ta đánh không lại họ đâu.”
“Cũng không thể ngồi chờ chết như thế được.”
Lâm Táp vừa dứt lời, thì nghe thấy phía lối đi lại có âm thanh, hơn nữa không chỉ là một người.
Mấy ác linh đồng thời xông ra khỏi lối đi, kinh hoảng như lửa đốt đến mông.
Một giây sau, toàn bộ không gian đều trở nên yên tĩnh.
Ác linh và đám người mặt đối mặt.
Cục diện hết sức khó xử.
Cũng không biết qua bao lâu, ác linh kêu gào trước: “Hai thí luyện giả bên ngoài kia điên rồi, bọn họ muốn đốt chết mấy người!!”
-
Tình huống bình thường ác linh sẽ không mật báo cho thí luyện giả, nhưng Lộ Giang không ngừng săn giết ác linh để ăn.
Tình huống này chắc chắn không bình thường.
Thí luyện giả kia có vấn đề.
Càng đáng sợ hơn là họ không liên lạc được với bên ngoài, chức năng thông báo với Chấp Pháp giả cũng bị cưỡng chế đình công.
Cho nên...
Mới có một màn như vừa rồi.
Sơ Tranh nghe thấy động tĩnh đã đi qua, mấy con ác linh không khỏi hơi sợ cô.
Sơ Tranh trầm mặc đi trên lối đi, nhưng rất nhanh cô đã đi xuống đây, đồng thời xuống còn có làn khói dày đặc.
Đã cháy rồi.
Tốc độ mà ngọn lửa này đốt cháy cũng không phải loại tốc độ của thế giới hiện thực, thứ đồ chơi này giống như ma pháp, “phần phật” một chút là đốt lên rồi.
Bên ngoài đã là một biển lửa.
Sơ Tranh có thể cảm giác được, những ngọn lửa này sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho thân thể cô.
Đương nhiên cô muốn đi ra cũng không phải không có cách.
Nhưng Đông Chiết còn ở phía dưới, hơn nữa chỉ còn lại một số người cuối cùng...
Ngọn lửa lan tràn từ lối đi xuống.
Tất cả mọi người đều không có bất kỳ biện pháp nào đối với những ngọn lửa này, không dập được, chỉ có thể tránh.
“A...”
Đám người trở nên hỗn loạn.
“Tất cả ở yên đấy cho tôi.” Sơ Tranh hung thần ác sát đè đám người bạo động xuống.
Đông Chiết đã bắt đầu kiểm tra hai người một.
Nhưng như thế này có lẽ đã đem đến cho hắn phụ tải rất lớn, trên trán chảy ra từng tầng mồ hôi lạnh, giọt theo gương mặt rơi xuống đất.
“Không có cửa ra vào khác.”
“Lửa sắp đốt vào trong này rồi, chúng ta làm sao đây?”
“Hu hu hu, chẳng lẽ tôi phải chết ở chỗ này sao? Tôi không muốn chết mà...”
Vạn Tín bắt đầu kêu khóc, chất giọng xuất chúng siêu quần.
Sơ Tranh không kiên nhẫn, toàn thân bốc lên hơi lạnh: “Anh đã chết rồi.”
Gào gì mà gào!
Vạn Tín khóc thút thít: “... Tôi không muốn chết thêm lần nữa.” Lần này chết thì sẽ là chết thật rồi, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.
Mục đích thật sự của cái không gian Tử Thần này căn bản chính là muốn giết chết họ!
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh vung tay lên, ngọn lửa lan tới đụng vào bức tường vô hình, gảy trở về một cái.
Sau đó nó ngừng lại.
Không lan tràn vào bên trong thêm được nữa.
Sơ Tranh chỉ làm một động tác đơn giản, nhưng theo người ngoài thì đó chính là một động tác khó có thể tưởng tượng được, kinh ngạc, hoảng sợ, chấn động...
Cô vẫn còn là người sao?
Từ từ... Hình như cô không phải là người.
Đám ma quỷ từ sau khi vào phó bản đến giờ vẫn không có bất kỳ tác dụng gì: “...”
Ác linh: “...”
Thí luyện giả này sợ là cũng bật hack rồi!!
Sơ Tranh nghiêng đầu sang thì nhìn thấy biểu cảm trợn mắt há mồm của mọi người, y như copy paste nhau vậy.
Sơ Tranh: “...”
Cho dù ta đẹp thì các ngươi cũng không cần nhìn như vậy đâu.
“Tìm được rồi!”
Giọng nói của Đông Chiết kéo suy nghĩ của đám người về.
Tìm được cái gì rồi?
Đông Chiết túm lấy một người đi ra.
Là một người trung niên bình bình không có gì lạ, là loại mà đặt trong đám người là không thể phân biệt ra được ấy.
Xác thực rất dễ làm cho người ta coi nhẹ.
Đông Chiết buông người ra, cơ thể hơi lung lay.
Hắn vốn đã bị thương, lại tiêu hao nhiều tinh lực như vậy đi tìm đường hầm khẩn cấp, thân thể có chút suy yếu.
Sơ Tranh thuần thục đỡ lấy hắn: “Dùng như thế nào?”
Đông Chiết không từ chối Sơ Tranh đụng vào, nhưng thân thể vẫn dựa vào lực lượng của mình mà chống đỡ: “Phải giết hắn, chìa khoá ở trong thân thể hắn.”
Khi những người khác còn đang nghĩ xem Đông Chiết có ý gì, thì Sơ Tranh đã động thủ.
Chờ họ kịp phản ứng, Sơ Tranh đã cầm được một cái chìa khóa.
“!!!” Đậu má!
Họ không ở cùng một tần số sao?
Đông Chiết: “Tìm một cánh cửa có ổ khóa.”
Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía, phía dưới này không phải khóa vân tay thì là cửa cảm ứng, làm gì có cửa có ổ khóa.
Chẳng lẽ phải xông qua đám lửa đi ra ngoài?
“Bên kia, bên kia có một cái.” Hiển nhiên lũ ác linh tương đối quen thuộc với nơi này, chỉ đường cho Sơ Tranh.
Ác linh bay tới bên cạnh Đông Chiết: “Anh là Chấp Pháp giả?”
Đông Chiết nhìn ác linh kia một chút, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Chuyện liên quan tới đường hầm khẩn cấp cũng có một số ác linh biết đến.
Nhưng chỉ có Chấp Pháp giả biết làm sao để tìm được đường hầm khẩn cấp...
Sơ Tranh đã tìm được cửa, dựa theo lời Đông Chiết nói, sau khi dùng chìa khoá vặn ba vòng thì mở ra.
Trước mặt xuất hiện một lối đi to lớn trắng xóa giống như loại xuất hiện trong phim khoa huyễn vậy.
-
Xuyên qua lối đi, là một gian phòng mái vòm, trong phòng không có thứ gì, trống rỗng.
Đông Chiết mở cửa nhìn thoáng qua, ra hiệu mọi người đi vào.
Đông Chiết dẫn họ đi xuyên qua mấy lối đi, cuối cùng ra được bên ngoài.
Lúc này họ đứng ở kiến trúc trên mặt nước, đối diện là kiến trúc giống như vùng sông nước Giang Nam, đèn đuốc rực rỡ, trên đường phố người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
“Rời đi từ trong nước.” Đông Chiết cho Lâm Táp nhìn có vẻ trầm ổn nhất trong nhóm người này một tấm danh thiếp: “Đi đến nơi này chờ trước, báo tên của tôi.”
Lâm Táp nhận lấy: “Anh tên gì?”
“Đông Chiết...” Đông Chiết dừng một chút, cho Lâm Táp một cái tên khác, bảo hắn ta báo cái tên này trước.
Đông Chiết không chắc chắn tình huống bây giờ của mình như thế nào.
Nếu như báo tên hắn có thể sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.