Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2412: Chương 2412: Không gian tử thần (4)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đối phương lại không buông tha: “Sao cô không để ý đến người khác vậy? Bây giờ tất cả mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây, biết rõ tình huống mới là quan trọng nhất, chỗ cô có manh mối gì không?”

Lá bài của cô gái này không phải rút, mả cô trực tiếp cướp bài từ chỗ người phụ nữ kia.

Bọn họ bí mật thảo luận, cảm thấy bài trong tay cô chắc là Vương.

Tác dụng của những lá bài này bọn họ cũng từng phân tích thử rồi.

Chính là dùng để phân chia thân phận.

Ví dụ như hắn ta là bích, chính là du khách.

Chuồn là nhân viên an ninh, rô là nhân viên phục vụ, cơ là đoàn biểu diễn.

Điểm này Sơ Tranh đã bảo Yết Cổ nghe ngóng qua, cô đã sớm biết.

Hơn nữa cô còn biết, thân phận sẽ có tính áp chế.

Ví dụ như thân phận “kẻ có tiền” kiêm “chủ nhân du thuyền” của cô, có thể làm cho những nhân viên phục vụ đó bảo gì nghe nấy —— cho dù trong lòng bọn họ không hề muốn.

Mà những người khác, cũng không thể làm trái quy tắc thân phận của họ.

Ví dụ như nhân viên an ninh thì không thể tùy tiện đi lung tung, nhất định phải duy trì an toàn của du thuyền.

Nhân viên phục vụ thì không thể hưởng thụ đãi ngộ của du khách vân vân...

Sơ Tranh chê người này quá ồn, lạnh như băng quét mắt một vòng: “Anh là châu chấu, tôi thì không.”

Thí luyện giả: “...”

Sơ Tranh quay người rời khỏi đám người, Yết Cổ đuổi theo sát.

“Mẹ! Người gì vậy chứ!” Thí luyện giả ở phía sau tức giận mắng, hiển nhiên là cảm thấy Sơ Tranh cho thể diện mà không cần.

Yết Cổ và Sơ Tranh chưa đi được hai bước, thì nghe thấy trong phát thanh có âm thanh truyền đến.

“Xì xì xì —— “

Tiếng dòng điện khá là chói tai, xì xì xì một hồi lâu.

Một giọng nói rõ ràng đã qua biến âm phát ra từ trong phát thanh: “Bây giờ trò chơi chính thức bắt đầu, mời mọi người cố gắng sống sót nha ~ “

Âm thanh trong phát thanh vẫn chưa nói hết thì xung quanh đã sôi trào lên.

“Có ý gì? Trò chơi gì?”

“Ai đùa ác à?”

“Đã đến lúc này rồi mà còn đùa gì chứ? Du thuyền này bị làm sao vậy!!”

“Gọi thuyền trưởng đến đây!”

“Rốt cuộc du thuyền của các người làm sao vậy, làm sao để cam đoan chúng tôi sẽ an toàn chứ.”

Những du khách to gan thì chuyển mũi dùi về phía nhân viên phục vụ và nhân viên an ninh.

Bảo bọn họ cho một lời giải thích, nếu không thì gọi người phụ trách ra đây.

Người nhát gan thì đều rụt lại phía sau nhìn, trên mặt lộ ra một chút mờ mịt và hoảng sợ.

Sơ Tranh nghe xong cũng không có phản ứng gì, tiếp tục đi.

Yết Cổ không nắm chắc lắm: “Chị, phát thanh này có ý gì? Bảo chúng ta cố gắng sống sót là sẽ qua ải sao?”

Sơ Tranh: “Vậy thì anh phải sống sót mới được.”

Yết Cổ: “...”

-

Phòng ăn.

Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng phát thanh đó, phần lớn người không ở phòng ăn, chỉ có số ít mấy người, châu đầu ghé tai thảo luận, trên mặt đều mang vẻ nghi hoặc, hoặc là thần sắc cổ quái.

Sơ Tranh dẫn theo ba người Yết Cổ đi vào.

Ba người Yết Cổ cao to vạm vỡ, còn có hình xăm, nhìn là biết không phải công dân tốt rồi.

Họ vừa đi vào, trong nhà ăn đột nhiên yên tĩnh lại.

Sơ Tranh hai tay đút túi, bước từng bước đi lục thân không nhận của đại lão, chọn một chỗ ngồi xuống.

Sơ Tranh gọi nhân viên phục vụ trong nhà ăn đến.

“Ngài cần gì ạ?” Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng thân thiện hỏi, nhìn có vẻ không hề bị người chết làm ảnh hưởng.

Sơ Tranh đặt một tay lên bàn, một tay đặt phía sau ghế dựa, dáng ngồi phi thường đại lão: “Giúp tôi gọi Văn Diệp tới đây.”

Nhân viên phục vụ yên tĩnh hai giây: “Ngài chờ một lát.”

Văn Diệp chính là cô gái tóc ngắn, hư hư thực thực là người dẫn đầu hôm qua quét dọn trong phòng cô.

Sơ Tranh cũng chỉ nhìn được tên của một mình cô ta, cho nên bây giờ chỉ có thể tìm cô ta.

Hiển nhiên Văn Diệp không phục vụ ở phòng ăn, vội vã chạy từ nơi khác tới.

“Chào ngài, ngài có chuyện gì không?” Văn Diệp vẫn ăn mặc như hôm qua.

“Mấy người hôm qua đâu?” Sơ Tranh gõ gõ mặt bàn: “Gọi hết đến đây.”

Văn Diệp: “???”

Văn Diệp: “Ngài có chỗ nào bất mãn sao? Nếu như là vậy thì ngài cứ trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ...”

Sơ Tranh lặp lại một lần: “Gọi người đến đây.”

Văn Diệp hít sâu một hơi: “Vâng, ngài chờ một lát.”

Văn Diệp rất nhanh đã gọi hết những người hôm qua đến, Sơ Tranh nhìn lướt qua, xác định mặt đều tương xứng.

Mấy người đứng thành một hàng, không biết Sơ Tranh tìm họ làm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt giao lưu với nhau.

Trên du thuyền xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không sợ sao?

Cho dù không sợ thì cũng phải tò mò chứ?

Sao bây giờ vẫn còn tâm tư tìm họ vậy?

“Hôm qua không phải mấy người nói buổi tối muốn làm tôi đẹp mặt sao?” Ta chờ các ngươi hơn nửa đêm, ngay cả một con muỗi cũng không thấy đâu!

Đám người: “...”

Bọn họ từng nói sao?

Văn Diệp lên tiếng thay mọi người: “Ngài có nghe lầm không, chúng tôi không hề nói những lời như vậy.”

“Ồ.” Sơ Tranh ngừng một chút, giọng điệu đột nhiên chuyển thành lạnh lẽo: “Cô đang chất vấn tôi?”

“... Không, không dám.” Văn Diệp cúi đầu, dáng vẻ như sợ hãi.

Sơ Tranh tiếp tục hỏi: “Mấy người có từng nói không?”

Nhân viên phục vụ nào đó nhỏ giọng trả lời: “Không... Không có mà.”

“Dẫn hắn ta ra.” Sơ Tranh chỉ vào nhân viên phục vụ nói chuyện, bảo Yết Cổ đưa người ra ngoài.

Chị đại lên tiếng, Yết Cổ lập tức cùng đàn em kéo người kia ra ngoài.

Nhân viên phục vụ bị dọa cho phát sợ: “Các người muốn làm gì, thả tôi ra, các người muốn mang tôi đi đâu, chị Văn!!”

Văn Diệp và mấy người khác đuổi theo ra, ngăn Sơ Tranh lại: “Ngài muốn làm gì vậy?”

“Ném xuống.” Sơ Tranh chỉ ra bên ngoài, mặt không cảm xúc hạ lệnh cho Yết Cổ.

Lần này đến phiên Yết Cổ chấn kinh.

Ném xuống?

Bên ngoài này là biển đó!

Sơ Tranh: “Sợ cái gì, không phải anh có chiến tích ba đầu người à, thêm một tên cũng không nhiều.”

Yết Cổ: “...”

Lúc ấy anh ta hoàn toàn là vì mạng sống mà thôi!

Sơ Tranh lười nói nhảm nữa, trực tiếp uy hiếp: “Nếu anh không ném thì tôi sẽ ném anh xuống.”

Yết Cổ cắn răng, kéo nhân viên phục vụ kia đi đến lan can ở biên giới.

“Đừng mà...”

“Cứu mạng, cứu mạng, a a a!!”

Nhân viên phục vụ hét thảm.

“Ngài đừng đùa nữa, nếu chúng tôi có chỗ nào làm ngài không hài lòng thì ngài có thể nói ra, như thế sẽ chết người.” Văn Diệp vội vàng nói.

Sơ Tranh: “Mấy người có từng nói lời đó không?”

Văn Diệp: “...”

Rốt cuộc hôm qua ai nói ra lời đó hả!

Sơ Tranh phất tay, nửa người của nhân viên phục vụ đã bị đưa ra ngoài lan can, Yết Cổ khom người túm lấy chân của nhân viên phục vụ, chỉ cần khẽ buông tay là nhân viên phục vụ sẽ rơi xuống.

Văn Diệp lo lắng: “Ngài làm vậy là phạm pháp.”

“Tôi cũng không phải người, phạm pháp cái gì?”

Sơ Tranh hơi dừng lại, trong giọng nói bình tĩnh không khỏi có chút phách lối: “Cả con thuyền đều là của tôi, dù ném hết mấy người xuống thì ai biết là tôi làm?”

Văn Diệp: “...” Mẹ!

Sơ Tranh giơ tay lên rồi hạ xuống, tay Yết Cổ túm lấy nhân viên phục vụ nhẹ buông ra.

“A —— “

Tiếng kêu thảm thiết rất nhanh đã không nghe được nữa, chỉ còn lại tiếng gió.

Yết Cổ nuốt một ngụm nước bọt.

Lúc ấy anh ta giết ba người kia, là dưới tình huống khát vọng sống dâng cao, hoàn toàn không kịp cảm nhận đó là cảm giác gì.

Lúc này mới thật sự cảm nhận rõ ràng được...

Anh ta quay đầu nhìn Sơ Tranh, người sau mặt không đổi sắc, giống như anh ta chỉ vừa ném đồ vật xuống vậy.

Đại lão chính là đại lão!

Sơ Tranh hờ hững nhìn về phía bọn người Văn Diệp: “Tiếp theo đến ai đây?”

“Chị Văn, cô cô cô... Cô ta thật sự dám!!” Văn Diệp bị người ta túm lấy, nói chuyện cũng không lưu loát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.