Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2415: Chương 2415: Không Gian Tử Thần (7)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh cảm thấy nếu là “trò chơi” “giải trí” mà Địa phủ mở ra, vậy thì những phó bản này chắc chắn là tuần hoàn.

Nhìn từ nhật ký vừa rồi cô lấy được, nếu như không đoán sai, thì nơi này chỉ đang diễn lại cảnh tượng năm 2005.

Cho nên... Sợ cái gì.

“Thứ nguy hiểm như vậy không nên tùy tiện chơi.” Sơ Tranh trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống, lấy một tư thế đẹp trai rơi xuống đất.

“Mẹ!”

Đồng bọn cầm vũ khí kịp phản ứng, dồn dập giơ vũ khí trong tay lên.

Động tác của Sơ Tranh càng nhanh hơn, vừa giơ tay lên chính là một viên đạn bay qua.

Đám người chỉ nghe mấy tiếng súng vang lên, người vừa rồi diễu võ giương oai trước mặt bọn họ đã dồn dập nằm đất.

“...”

Xảy ra chuyện gì?

Súng trong tay Sơ Tranh xinh đẹp đi một vòng, mắt lạnh nhìn người trên đất.

Đây chính là thuyền của ta!

Đến phiên các ngươi diễu võ giương oai chắc?!

Sơ Tranh quay đầu nhìn về phía đám người, vô cùng bình tĩnh nói: “Ném bọn họ ra ngoài, nằm ở đây sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

“...”

Như, như vậy là xong rồi?

-

Phòng điều khiển không gian Tử Thần.

“Đậu mé!” Tóc vàng vừa pha xong bát mì tôm, vẻ mặt hoảng sợ tiến đến trước màn hình 2-345.

Trên màn hình có mấy chữ lớn bằng máu—— Thiếu mất nhân vật chủ yếu, nửa tiếng sau phó bản sẽ khởi động lại.

Người đàn ông hip-hop vừa đi vào thì thấy tóc vàng sắp gắn cả tròng mắt lên trên màn hình, hắn ta thấp giọng ho một tiếng.

“Mẹ nó cậu đi đâu vậy, cậu không biết...” Tóc vàng nghiêng đầu sang, nhìn thấy bên cạnh đồng nghiệp còn có một bóng người.

Anh ta lập tức bay xuống đất, lấy tư thế hành quân đứng vững.

“Chấp pháp Đông.”

Người kia đứng trong bóng tối, không thấy rõ khuôn mặt, giọng nói lại rất êm tai: “Vừa rồi cậu đang làm gì vậy?”

“Báo cáo đại nhân, phó bản 345 có thí luyện giả tận diệt BOSS cuối rồi.”

“Hả?” Người kia hơi dừng lại: “Là phó bản du thuyền thế giới màu xanh lam à?”

Tóc vàng: “Đúng vậy.”

Phó bản kia chỉ mới bắt đầu dựa theo tuyến thời gian, phía sau còn chưa triển khai.

Kết quả thí luyện giả đã trực tiếp...

Thí luyện giả đó có lai lịch gì vậy!!

“Truyền tư liệu qua cho tôi.” Người kia nói xong thì quay người đi.

Tóc vàng giãn thân thể căng cứng xuống: “Hắn tới làm gì vậy?”

Hip-hop cũng rất mờ mịt: “Không biết, đụng phải ở nửa đường, nói tới xem một chút...”

“Thí luyện giả kia qua ải rồi à?”

“Chứ còn gì nữa.” Tóc vàng tỉnh táo tinh thần: “BOSS cũng mất rồi, còn không qua ải được sao? Hơn nữa lũ ác linh bị nhốt đó có lẽ đều phải cảm ơn cô ta, nói không chừng lần này đã rửa sạch điểm PK được rồi.”

Phó bản du thuyền thế giới màu xanh lam phát triển dựa theo nhật ký viết.

Đó là một chuyến du lịch được bố trí sẵn.

Tất cả du khách đều là cừu non được chọn lựa tốt, trở thành các con mồi quyền quý.

Mấy người cầm súng chính là thợ săn của trận này.

Nhưng trận cuồng hoan này biến mất theo du thuyền thế giới màu xanh lam, không ai biết được.

Đúng thế.

Du thuyền thế giới màu xanh lam mất tích.

Sự kiện này từng tồn tại thật sự.

Không gian Tử Thần căn cứ theo sự kiện đó mà thiết kế ra trận địa thí luyện du thuyền thế giới màu xanh lam như bây giờ.

Có rất nhiều người khi phát hiện ra chân tướng mọi chuyện thì đã là nửa đoạn sau của sự kiện, lũ ác linh đều đã mất đi lý trí ban đầu.

Mà thí luyện giả kia thì đã bóp chết nó ngay khi vừa có manh mối.

Sơ • thí luyện giả • Tranh: “...”

Cô thật sự chỉ cảm thấy hành động muốn chiếm lấy thuyền của cô mà mấy người kia làm rất không được.

Đại lão không cần sĩ diện sao?

-

Khi Sơ Tranh trở lại không gian kia thì chỉ có mình cô, ánh sáng trắng xoá chiếu cho mắt cô cũng sắp không mở ra được.

Phó bản kết thúc rồi?

Sơ Tranh rất mờ mịt.

Cô vẫn còn chưa kịp chào hỏi bạn nhỏ ngày nào cũng gào khan dưới lầu mà.

[ Sơ Tranh: 20 834]

Trước mặt Sơ Tranh hiện lên một hàng chữ.

Có chút giống giá trị tội ác.

Hơn nữa giá trị tội ác đã giảm bớt.

Ừm... Qua ải rồi?

Cô đã làm gì?

Sơ Tranh suy nghĩ một lát, trong lòng đại khái đã có đáp án, có lẽ là liên quan đến mấy người bị cô giết.

Chỉ sợ trên cả chiếc du thuyền kia đều là ma cả.

Hơn nữa bọn họ đều chết rất thảm.

Mà kẻ tạo thành kết cục kia, chính là mấy người mà cô giết chết.

Sơ Tranh còn đang suy nghĩ, đột nhiên bị thẻ cảm ơn liên tiếp đập cho.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được phải thẻ cảm ơn ×1 】

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được phải thẻ cảm ơn ×1 】

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được phải thẻ cảm ơn ×1 】

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ... 】

Sơ Tranh: “...”

Còn có loại chuyện tốt này? Từ đâu tới?

【...】 Bởi vì cuối cùng tiểu tỷ tỷ cũng thông qua được cửa ải này, cho nên những “diễn viên” kia vô cùng cảm ơn cô, cuối cùng không cần ở đó tuần hoàn không ngừng nữa.

Đại khái là giống như —— Cuối cùng cũng có thể tan làm.

Có thể không sung sướng sao?

Phải nghĩ cách bắt tiểu tỷ tỷ tiêu tiền nha!

Nếu không thì ý nghĩa tồn tại của nó ở đâu.

Nhưng sự thật chứng minh, chuyện này thật sự hơi làm khó Vương Giả.

Dù sao vị diện này không giống lắm...

Sơ Tranh đợi khoảng chừng năm phút, xung quanh dần dần có ánh sáng trắng lấp lóe.

Sau khi ánh sáng trắng biến mất, thì có người xuất hiện —— người hoàn toàn xa lạ.

Hai người xuất hiện đầu tiên, trước tiên quan sát đối phương sau đó đều tự tìm nơi ngồi xuống.

Trong không khí đều di động hai chữ “đề phòng“.

So với nhóm người thứ nhất, Sơ Tranh cảm nhận được sát khí rét lạnh và dày đặc hơn từ trên thân hai người kia.

Có khí chất của “kẻ ác“.

“Ôi!! Vậy mà vẫn còn sống sót trở về!! Trời ạ! Làm tôi sợ muốn chết.”

Trong phòng đột nhiên xuất hiện một thanh niên, khoa trương đi vòng quanh tại chỗ, vừa cảm ơn thượng đế vừa cảm ơn Phật tổ.

Cảm ơn đủ loại thần phật khác nhau xong, thanh niên đi qua phía hai người xuất hiện trước tiên.

“Chào anh chào anh, tôi...”

Đối phương trực tiếp quay đầu đi, không thèm nhìn anh ta.

Thanh niên lại quay đầu nhìn về phía một người khác: “Xin chào...”

Người kia cũng làm ra động tác tương tự.

Thanh niên: “...”

Thanh niên xấu hổ thu tay lại, liếc mắt nhìn thấy Sơ Tranh, lại cười hì hì chạy tới: “Chào cô, tôi là Vạn Tín.”

Sơ Tranh lãnh đạm gật đầu, cũng không có ý định giao lưu.

Nhưng so với hai người kia, theo Vạn Tín thấy thì thái độ của Sơ Tranh đã tính là hòa ái dễ gần.

“Cô tham gia lần thứ mấy đây? Nhìn dáng vẻ của cô chắc không phải mới vào đâu nhỉ?”

Vạn Tín cảm thấy người trấn định như vậy, không giống người mới.

Sơ Tranh: “...”

Làm mi thất vọng rồi, ta chính là người mới.

Vạn Tín không được Sơ Tranh trả lời cũng có hơi xấu hổ, lầm bầm lầu bầu nói thầm: “Cũng không biết tiếp theo đến phó bản gì...”

Trong khi Vạn Tín lầm bầm lầu bầu, lại xuất hiện thêm ba người.

Một người đàn ông tóc dài thắt bím, một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi, và một người phụ nữ tri thức mặc quần áo công sở.

Sau khi ba người này xuất hiện cũng không có giao lưu gì, trừ Vạn Tín, nhảy nhót giao thiệp giống như Hoa Hồ Điệp.

Bao gồm Sơ Tranh, bây giờ ở đây có tất cả bảy người.

“Tất cả mọi người đến rồi à.” Giọng nói quen thuộc vang lên trong không gian, ngay sau đó Mạc Chân Chân xuất hiện trước mặt Sơ Tranh.

Mạc Chân Chân vừa nhìn thấy Sơ Tranh, khóe miệng rõ ràng hơi run rẩy.

Sao nhanh vậy mà cô đã tới rồi!

Mạc Chân Chân nhẫn nhịn không phát tác, trên mặt mang nụ cười: “Tôi cũng không nhiều lời nữa, các tình yêu tới rút bài đi nào.”

Vạn Tín chắp tay trước ngực cầu nguyện: “Hi vọng có thể rút được một thân phận tốt!”

Những người khác không nhúc nhích.

Sơ Tranh cách Mạc Chân Chân gần nhất, đi lên phía trước một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.