Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Rầm rầm...
Sơ Tranh không biết mình đang ở đâu, cô cảm thấy mình đang quay cuồng lăn xuống phía dưới.
Tay chân đều bị trói, trước mắt một mảnh tăm tối, tựa như bị nhét vào trong một cái bao.
Khi lăn, không khỏi sẽ đụng vào những thứ khác, có lẽ trên cơ thể không còn chỗ nào tốt.
Không biết lăn bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại.
Sơ Tranh nằm dài như sống không còn gì luyến tiếc.
Hoàn toàn không muốn động.
Mệt mỏi quá đi.
Sơ Tranh nằm một hồi, khôi phục một chút thể lực, lúc này mới cử động.
Trước tiên nghĩ biện pháp giải cứu mình ra khỏi cái bao này, bên ngoài đen kịt một màu, cô bị kẹt giữa hai cái cây trên một sườn dốc, bằng không thì chắc còn phải lăn xuống nữa.
Con chó điên nào làm ra!
Eo của ta.
Xương cụt của ta.
Bồi thường tiền!
... Không.
Sơ Tranh nghĩ đến sự sợ hãi khi bị phá sản chi phối, bồi thường tiền quá khủng bố.
Bồi thường mạng đi!
【...】 Rốt cuộc cái nào kinh khủng hơn hả tiểu tỷ tỷ!
...
Nguyên chủ họ Hạ.
Bị vứt bỏ ở cô nhi viện khi còn rất nhỏ, về sau được người của tổ chức lính đánh thuê nhìn trúng, mang vào tổ chức.
Người trong này đều được lựa chọn ra từ cô nhi viện.
Bọn họ đã cùng nhau huấn luyện từ bé, nếu như không cố gắng huấn luyện, thì sẽ bị đào thải.
Mà đào thải mang ý nghĩa tử vong.
Nguyên chủ dựa vào nghị lực muốn tiếp tục sống, một đường đi đến cuối cùng.
Cuối cùng trở thành đại tướng đắc lực nhất trong tổ chức.
Nguyên chủ thích một người đàn ông trong tổ chức tên là Lâm Phong.
Lâm Phong và cô đến từ cùng một cô nhi viện, từ khi tiến vào tổ chức, bọn họ cơ hồ đều như hình với bóng.
Lâm Phong còn có một người em gái tên là Lâm Nghiên, khi nguyên chủ chưa trở thành tâm phúc bên cạnh lão Đại của tổ chức, ba người bọn họ chính là Tam Giác Vàng.
Nhiệm vụ cùng nhau xuất thủ, đều chưa từng thất bại.
Chuyện nguyên chủ thích Lâm Phong, Lâm Nghiên cũng biết rõ, luôn luôn dùng chuyện này để trêu chọc bọn họ.
Thế nhưng dường như Lâm Phong không thích nguyên chủ.
Nguyên chủ cho là mình không có cơ hội, nhưng mà bắt đầu từ một ngày nào đó, Lâm Phong đột nhiên đối xử rất tốt với cô, còn đáp lại tình cảm của cô nữa.
Nguyên chủ tự nhiên rất vui vẻ.
Nhưng nguyên chủ không nghĩ tới Lâm Phong lấy lòng mình, là có ý khác.
Lâm Phong thiết kế hãm hại nguyên chủ, làm lão Đại của tổ chức cho là nguyên chủ phản bội.
Một lần nọ, bọn họ muốn ra tay, đối tượng là lão Đại của tổ chức, nhưng mà không thành công, vì không muốn dính dáng đến mình, cho nên bọn họ đẩy nguyên chủ ra.
Không...
Đây hết thảy đều là kế hoạch bọn họ đã chuẩn bị tốt từ trước.
Hành động thất bại, nguyên chủ chính là dê thế tội.
Lâm Phong lấy lòng nguyên chủ, cũng chỉ vì nghe ngóng tin tức và hành trình của lão Đại.
Nguyên chủ bị gán lên danh hiệu phản bội, Lâm Phong và Lâm Nghiên bởi vì có công, thay thế cô thượng vị, rất nhanh liền trở thành tâm phúc bên cạnh lão Đại.
Mà nguyên chủ bị giam trong phòng tối của tổ chức.
Lâm Phong và Lâm Nghiên sợ nguyên chủ nói ra chuyện gì đó, nên lập kế âm thầm giết chết cô.
Sơ Tranh tiếp thu xong ký ức, lâm vào trầm mặc.
Nguyên chủ cũng không ngu nha!
Bằng không thì cũng không làm được tâm phúc bên cạnh lão Đại.
Nhưng tại sao có thể bị hai con chó điên này tính kế thành thế kia chứ?
【 Nguyên chủ coi bọn họ là bạn bè, không hề có phòng bị với bọn họ, nguyên chủ lâm vào cảnh như vậy cũng rất bình thường, cho nên mới cần chúng ta đến phản công!! 】
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ gật đầu.
Vương Giả có chút vui mừng.
“Cho nên, không thể có bạn bè.” Sơ Tranh rút ra kết luận.
【...】 Thật xin lỗi, nó sai rồi.
Nó không nên ôm bất cứ hi vọng nào với tiểu tỷ tỷ.
Với cái mạch não kia của cô, sao có thể ở cùng tần số với người bình thường được hả!
Vương Giả thành thành thật thật lặn mất.
Tuyến thời gian bây giờ, chính là lúc hai anh em Lâm Phong dự định giết lão Đại của tổ chức.
Nguyên chủ bị bọn họ hạ thuốc, ném tới đây, vì phòng ngừa cô ở bên cạnh lão Đại làm cản trở, và cũng vì sau khi bọn họ thất bại, dùng cô làm dê thế tội.
Bởi vì nguyên chủ không phòng bị bọn họ, cho nên anh em Lâm Phong rất dễ dàng hạ thuốc thành công.
Đáng thương.
Sơ Tranh dựa vào một cái cây, vung tay áo lên, nhìn thời gian trên đồng hồ một chút.
Mười giờ tối.
Cách thời gian trong kế hoạch của bọn Lâm Phong, còn hai tiếng...
Sau hai tiếng, kế hoạch của anh em Lâm Phong thất bại, nguyên chủ... Không, bây giờ là cô, sẽ lập tức trở thành chủ mưu của kế hoạch lần này.
Có nồi đang bay tới...
Sơ Tranh hít một hơi, trấn định kiểm tra những thứ ở trên người một chút.
Thứ hữu dụng đều bị lấy đi, chắc cô còn phải chân thành cảm tạ hai anh em nhà kia vì đã không lột luôn quần áo mình.
...
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết năm vạn tệ. 】
Sơ Tranh vừa leo lên, Vương Giả liền hí ha hí hửng chui ra nói một câu như vậy, Sơ Tranh thiếu chút nữa không lên được.
Vương bát đản, con chó điên nhà mi muốn giết chết ta à?
【 Tiểu tỷ tỷ, sao ta lại giết chết cô được? Ta đây là vì tốt cho cô đó! 】 Vương Giả thập phần vô tội: 【 Cô bây giờ không xu dính túi, nhưng có tiền thì không giống nha. 】
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “...”
Ta tình nguyện không xu dính túi.
【...】
Cũng đã qua lâu như thế, sao tiểu tỷ tỷ vẫn cứ kháng cự phá sản thế nhỉ.
Phá sản thì có gì không tốt!
Sơ Tranh nhìn hoàn cảnh xung quanh, không biết đây là nơi quái quỷ nào, cô đi thêm một khoảng cách nữa, trông thấy đường cái và một cái thôn.
Người trong thôn đều đã ngủ, lúc này hoàn toàn yên tĩnh.
“Gâu gâu gâu!!”
Con chó của một gia đình nào đó, không biết từ đâu xông tới, cách một cánh cửa sủa ầm lên với cô.
Sơ Tranh: “...”
Làm ta sợ muốn chết!
Không thể thông cảm cho một nhóc đáng thương vừa trở về từ cõi chết, yếu ớt bất lực, cần được trợ giúp cấp bách như ta sao hả?
“Gâu gâu gâu!!”
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!”
Chó không ngừng sủa to, liên đới đến chó trong toàn bộ thôn, đều bị nó kéo theo, bắt đầu trình diễn một màn cẩu thanh đại hợp xướng, quá đáng sợ, xin đừng đề cập đến nhiều.
“Đại Hoàng, mày sủa gì thế hả?”
Chủ nhân của con chó to mồm nhất dường như bị đánh thức, bất mãn quát lớn một tiếng.
“Gâu gâu gâu gâu!!” Đại Hoàng càng sủa lợi hại hơn.
Có lẽ chủ nhân của Đại Hoàng bị nó làm cho bực bội, bật đèn lên.
Bóng người lắc lư trên cửa sổ, sau đó cửa lớn mở ra.
Sơ Tranh đứng ngay ở cửa sân.
Cửa sân là loại cửa sắt, người ở bên trong mở cửa, vừa liếc mắt, đã nhìn thấy một cái bóng ở cửa sân.
Chợt nhìn thấy như thế, là ai thì cũng bị dọa đến.
Chủ nhân của Đại Hoàng cũng không ngoại lệ, Sơ Tranh trông thấy rõ ràng hắn lui lại mấy bước.
Nhưng có thể là hạng người tương đối to gan, nên không kêu ầm lên, mà ngược lại lớn tiếng hỏi cô: “Ngươi... ngươi là thứ gì?”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc: “Ông mới là thứ gì.”
“...” Chủ nhân của Đại Hoàng lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin, soi về phía Sơ Tranh, có lẽ nhìn thấy cái bóng trên mặt đất, chủ nhân của Đại Hoàng rõ ràng thở phào: “Tiên sư! Cô mẹ nó là ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt chạy đến cửa nhà tôi dọa người à.”
Hơn nửa đêm mà chó sủa thành như thế, hắn còn tưởng là quỷ phá.
Không nghĩ tới là người.
Trộm sao?
Hiện tại trộm đều to gan như vậy à?
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: “Thần tài.” Ta đến đưa tiền.
Một lòng muốn làm lão đại giết người không chớp mắt, không nghĩ tới chỉ có thể làm tên tán tài đồng tử.
Cuộc sống mà.
Vĩnh viễn không biết được bước tiếp theo sẽ xuất hiện niềm vui bất ngờ thế nào.
“Bệnh tâm thần à?” Chủ nhân của Đại Hoàng chửi một câu: “Cút nhanh lên, nhà tôi nghèo đến không có gì ăn rồi, chẳng có gì mà trộm đâu!”
Sơ Tranh rất hài lòng: “Vậy rất tốt, tôi không nghèo, tôi có tiền.”
“...”
Người này mẹ nó tuyệt đối là vừa trốn từ trong trại tâm thần ra!
Đêm hôm khuya khoắt chạy tới nhà hắn kéo thù hận.