Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Sơ Tranh mang Tấn Ninh trở lại chung cư, cuộc gọi video của Tấn Thần liền đánh tới.
Khuôn mặt nhỏ kia bị dọa đến trắng bệch.
“Em không nói cho cha mẹ biết.” Tấn Thần nói: “Anh, anh không sao chứ?”
“Không sao.”
Tấn Thần thở phào.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai bắt anh?” Tấn Thần bắt đầu hỏi thăm chi tiết: “Em đi giết chết hắn!”
Tấn Ninh chỉ lắc đầu.
Không muốn để Tấn Thần dính dáng đến chuyện này.
Không chiếm được đáp án từ trong miệng Tấn Ninh, cậu bắt đầu chuyển qua hỏi Sơ Tranh. Sơ Tranh cũng rất mờ mịt, không biết mấy con chó điên bắt Tấn Ninh là ai.
Tấn Ninh và Tấn Thần nói chuyện riêng, cũng không biết hai anh em tâm sự cái gì.
Lúc Tấn Ninh cầm điện thoại đi ra, Tấn Thần trên màn hình đang ủ rũ cụp đầu, rầu rĩ nói làm phiền Sơ Tranh chăm sóc Tấn Ninh, sau đó liền cúp điện thoại.
“Anh biết những người kia?”
“Anh còn tưởng rằng em không sẽ hỏi.” Tấn Ninh buông điện thoại xuống.
“...”
Thuận miệng nha.
Hỏi một chút cũng không mất gì.
“Anh không biết.” Tấn Ninh đáp: “Nhưng anh biết chủ nhân phía sau màn là ai.”
“Bọn họ chỉ vì cái danh sách kia.”
“... Không phải.” Ngón tay Tấn Ninh sờ lên cổ tay mình.
Sơ Tranh: “Vậy còn muốn cái gì?”
“Anh.”
Trong phòng đột nhiên tĩnh mịch xuống.
Tấn Ninh đột nhiên bị ôm lấy, cằm của cô gái đặt trên vai hắn, cô ôm hơi chặt.
“Tấn Ninh, anh là của em.”
Thanh âm trong trẻo của cô chậm rãi chảy vào đáy lòng.
Giống như thủy triều dâng lên, thế tới mãnh liệt, đánh tan tất cả phòng tuyến của hắn.
Cánh tay Tấn Ninh đang đặt ở bên cạnh, chậm chạp nâng lên, ôm lấy cô: “Được.” Là của em.
Sơ Tranh nghiêng đầu hôn hắn: “Thật ngoan.”
Tấn Ninh cười, bắt đầu đáp lại cô.
...
Sơ Tranh rũ mắt xoa bóp chân cho hắn, Tấn Ninh cầm một quyển sách đọc, hình ảnh ấm áp khó có thể diễn tả thành lời.
“Những người kia muốn anh thay bọn họ làm việc.” Tấn Ninh đột nhiên lên tiếng.
Đề tài này bắt đầu đột ngột, nhưng Sơ Tranh tiếp nhận phi thường tự nhiên: “Làm chuyện gì?”
“Giết người phóng hỏa... cái gì cũng làm.” Tấn Ninh thì thào một tiếng: “Nhưng không cần anh tự mình động thủ.”
Bọn họ muốn chính là sự thông minh của hắn.
“Anh rất thông minh.” Sơ Tranh khen hắn: “Bọn họ rất tinh mắt.”
“...”
Tấn Ninh bật cười.
Suy nghĩ của cô vốn kỳ lạ như vậy.
“Em không sợ anh làm chuyện xấu sao.”
“Em cũng không phải người tốt lành gì.” Sơ Tranh đáp đến tùy ý: “Anh làm chuyện xấu em liền giúp anh giải quyết tốt hậu quả, không có vấn đề gì lớn.”
Không có vấn đề gì lớn...
Câu nói này, cho dù là cha mẹ hắn cũng không dám nói như thế.
Hầu kết Tấn Ninh nhấp nhô.
Thanh âm có chút khàn: “Sơ Tranh, em thích anh sao?”
“Ừ.”
Không chút do dự, vừa kiên định lại vừa nghiêm túc.
Hôn thẻ người tốt vừa dễ chịu lại vừa mềm, đương nhiên thích.
Của ta!
Của ta!
Của ta của ta của ta!!
Tấn Ninh giơ tay kéo lấy cổ tay cô: “Em thích anh ở điểm nào? Em xem, anh là một tên tàn phế, muốn tự chăm sóc chính mình cũng khó khăn.”
“Chỗ này không phải rất khỏe mạnh sao?”
Sắc mặt Tấn Ninh đỏ rực, lập tức buông cô ra, kéo chăn che kín mình lại.
“Nhu cầu sinh lý bình thường phải kịp thời phóng thích, nếu không sẽ không tốt cho thân thể anh.” Sơ Tranh còn chững chạc đàng hoàng thuyết giáo.
“...”
Hắn đang nói với cô chuyện đứng đắn như vậy.
Sao bỗng nhiên lại biến thành bộ dáng này rồi!?
Cô không có chút thận trọng của con gái nào hả!!
Nói sờ liền sờ!
“Tấn Ninh, anh đừng đè nén.” Sơ Tranh vẻ mặt đứng đắn: “Sẽ nghẹn hỏng.”
“Không... Sẽ không.” Tấn Ninh ép đến sít sao.
“Vậy anh còn muốn xoa bóp chân không?”
“...” Xoa cái gì mà xoa!
Tấn Ninh lắc đầu.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, lên giường nằm xuống bên cạnh hắn.
Tấn Ninh nghiêng người, phòng ngừa Sơ Tranh đột nhiên tập kích.
Tấn Ninh hít sâu một hơi, bình phục lại những cảm xúc loạn thất bát tao kia, thanh âm khàn khàn hỏi: “Em thích anh ở điểm nào?”
“Anh...”
Thật mềm!
【 Tiểu tỷ tỷ, Xin hãy đọc lời thoại theo ta! 】 Không được nói mò!
“Bởi vì là anh, cho nên thích.” Đây là cái lời thoại điêu ngoa gì chứ?
Rõ ràng ta thích hắn vì tóc hắn mềm mềm, dung mạo đẹp đẹp, hôn rất dễ chịu!
【...】 Ta không so đo với tiểu tỷ tỷ, nếu không có ta, thì bây giờ cô đã sớm bị thẻ người tốt kéo đen!! Thâm tàng bất lộ.
Ha ha ha.
Sơ Tranh còn đang khiển trách Vương bát đản vì nói lời thoại điêu ngoa, Tấn Ninh bên kia đột nhiên nghiêng người tới, cánh môi mềm mại bao trùm lên môi cô.
Sơ Tranh trừng mắt nhìn.
Cái lời thoại điêu ngoa này mà có thể làm có thể người tốt chủ động hôn ta sao?!
“Anh cũng thích em.”
Thanh âm của Tấn Ninh hơi mềm mại.
Êm tai cực kỳ.
Sơ Tranh lần nữa ngậm lấy môi hắn, đem nụ hôn này kéo dài đến vô hạn.
Chờ đến khi kết thúc, áo sơ mi của Tấn Ninh nửa mở, trên cổ cũng lộ ra dấu hồng nhàn nhạt.
Bởi vì động tình nên khóe mắt có chút ướt át và ửng hồng, khi hắn khẽ thở, ba phần tiên, ba phần kiều, bốn phần mị, làm cho người ta thật muốn yêu thương sủng ái hắn một phen.
Bàn tay Sơ Tranh theo lồng ngực hắn dời xuống dưới.
Thân thể Tấn Ninh cứng lại.
“Bảo bối?”
Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn.
Tấn Ninh nhấp môi dưới, cũng không biết tại sao lại gọi ra một tiếng như vậy.
Nhưng mà phá lệ thuận miệng êm tai.
Giống như hắn vẫn luôn gọi cô như vậy.
“Không thể?”
“Anh...” Nửa ngày sau, Tấn Ninh cười cười: “Làm phiền bảo bối.”
“Biết là tốt rồi.” Sơ Tranh hôn lên cổ hắn: “Chân anh tốt lên thì sẽ không phiền toái như vậy nữa, cố gắng điều trị chân.”
“...”
Loại thời điểm này, có thể không đề cập đến chân hắn được không!
...
Tấn gia.
Lần đầu tiên Tấn Ninh mang bạn gái về nhà, từ trên xuống dưới Tấn gia tiếp đãi như có khách quý, chỉ thiếu điều sắp xếp một đội ngũ hoan nghêng ở ngoài cửa nữa thôi.
Ngay cả cha Tấn ít khi nói cười, cũng nhìn Sơ Tranh bằng vẻ mặt ôn hoà.
Cô gái này có thể làm cho con trai nhà ông ngoan ngoãn tiếp nhận trị liệu, đây đương nhiên là thượng khách.
“Cha, cô ấy là con gái, cha không nên uống rượu với cô ấy.”
Tấn Ninh thấy cha Tấn lôi kéo Sơ Tranh uống rượu, bất mãn nhíu mày lại.
“Không sao.” Sơ Tranh vả mặt: “Em có thể uống.”
“...”
Cha Tấn không có yêu thích gì khác, chỉ thích uống rượu. Sơ Tranh trả lời vô cùng hợp tâm ý ông, thế là càng nhìn cô càng thấy thuận mắt.
“Nha đầu Nguyễn gia kia bợ đỡ, lúc trước sao tôi lại coi trọng chứ...”
Mẹ Tấn ở dưới bàn đạp cha Tấn một cái.
Nói bậy bạ gì đó!
“Bà đạp tôi làm gì?” Cha Tấn đã có chút men say, mắng: “Nguyễn gia kia không có một ai tốt, thấy con trai của tôi thế này, liền bắt đầu trốn tránh, con trai của tôi ưu tú lắm đấy!”
Tấn Ninh ngước mắt nhìn về phía cha Tấn.
Cha Tấn đại đa số thời điểm đều nghiêm mặt, bày ra hình tượng của một người cha nghiêm túc.
Sẽ rất ít khi ở ngay trước mặt hắn nói ra những lời như vậy.
Cha Tấn còn muốn mắng: “Nha đầu Nguyễn gia kia...”
Mẹ Tấn che miệng cha Tấn lại.
“Ninh Ninh, con mang Sơ Sơ lên lầu nghỉ ngơi trước đi.” Mẹ Tấn không để ý đến cha Tấn ê a, nháy mắt với Tấn Ninh.
Tấn Ninh gật đầu, dẫn Sơ Tranh lên lầu.
Căn phòng của Tấn Ninh vẫn lấy màu xám làm chủ đạo, nhưng so với chung cư mà nói, thì vẫn nhẹ nhàng hơn một chút.
Trên tường treo những tấm ảnh chụp.
Có hắn, cũng có ảnh chụp tập thể của cả nhà Tấn gia.
Tấn Ninh thấy Sơ Tranh nhìn, chủ động giải thích: “Là Tấn Thần và mẹ anh treo.”
“Ừ.”
Tấn Ninh cầm tay nắm xe lăn, hít sâu một hơi: “Chuyện của Nguyễn gia, chỉ là hai nhà nói chuyện phiếm trên miệng, anh và cô ta không có bất cứ quan hệ gì.”
Nguyễn gia khi đó rất thịnh.
Tăng thêm Nguyễn Tư Vũ thường xuyên tới, một câu chú một câu dì dỗ cha mẹ Tấn đến vui vẻ
Cho nên lúc ấy, Nguyễn Tư Vũ còn được mấy người trong nhà thích.
Sơ Tranh không để ý lắm: “Ừ.”
Tấn Ninh cũng không biết là nên thở phào, hay là nên tức giận.
Giọng điệu này của cô, không có chút xíu quan tâm nào cả.
***
晚安