Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai tiếng, tiêu hết hai mươi đồng. 】
Sơ Tranh đang suy nghĩ một số chuyện bất lợi cho xã hội hài hòa, Vương Giả đột nhiên xông ra.
“...”
Lúc này mà phá sản cái gì?
Lấy tiền đập bọn họ sao?
Hai mươi đồng kia cũng cũng không đập chết bọn họ được.
【...】
“Mày có biết hai mươi đồng, cha mày phải kiếm bao lâu mới có thể kiếm về được không?” Trương Tiểu Bình vẫn đang chửi rủa.
Đuôi lông mày khóe mắt Sơ Tranh đều là lãnh ý, lạnh như băng nhìn chằm chằm Trương Tiểu Bình.
Trương Tiểu Bình đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, đột nhiên giống như bị kẹt lại.
“Việc này không phải tôi làm.”
Sơ Tranh ném ra câu nói này, quay người rời khỏi nhà chính.
“Mày đứng lại!”
“Con ranh con chết tiệt kia, mày quay lại cho tao!”
“Ông nhìn nó đi, ông nhìn nó đi!! Có còn chút quy củ nào không!!”
Sơ Tranh bỏ lại giọng nói của Trương Tiểu Bình ở đằng sau.
Đi đâu?
Đương nhiên là đi tìm nhân chứng cho Trương Tiểu Bình.
【...】
Vương Giả tự kỷ rồi.
Nhiệm vụ không phải làm như cô đâu!!
-
Một tiếng sau.
Sơ Tranh mang theo một ông lão khuôn mặt nghiêm túc trở lại, Lăng Thụ ở dưới mái hiên hút thuốc lá tự chế, nhìn thấy Sơ Tranh, đang muốn nói cô, ánh mắt liếc qua thoáng nhìn thấy người phía sau cô, lập tức buông thuốc xuống.
“Nhị gia, sao ngài lại tới đây?”
Còn đi theo con bé này về...
Đáy lòng Lăng Thụ có chút kỳ quái, ánh mắt liếc qua người con gái mình một vòng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhị gia là trưởng bối trực hệ của nhánh này của Lăng Thụ, bối phận cao, nói chuyện có tác dụng.
Nhị gia chắp tay sau lưng, đi đến trong nhà chính ngồi xuống.
“Gọi Kiều Kiều nhà anh chị ra đây.”
Đáy lòng Lăng Thụ hơi lộp bộp một chút.
Lăng Kiều Kiều và Trương Tiểu Bình ở phòng bếp, Lăng Thụ nhanh chóng đi gọi người đến.
Trương Tiểu Bình nhìn thấy Nhị gia, đều quy quy củ củ.
Mụ ta nhìn chồng mình, im ắng hỏi thăm: Sao Nhị gia lại tới đây?
Lăng Thụ cũng không rõ ràng: Không biết.
“Nhị gia.” Lăng Kiều Kiều cũng sợ vị trưởng bối có khuôn mặt nghiêm túc này, đứng ở bên cạnh mẹ mình.
“Kiều Kiều, cháu cũng không còn nhỏ nữa.” Nhị gia trầm giọng nói: “Làm sai chuyện chính là làm sai chuyện, làm người không thể nói dối, hiểu chưa?”
Lăng Kiều Kiều vặn ngón tay: “Nhị gia, cháu làm sai chỗ nào?”
Ánh mắt Nhị gia nhìn về phía Lăng Kiều Kiều, nhiều năm kéo nếp nhăn, khiến cho gương mặt kia của ông ta, nhìn qua hết sức nghiêm khắc.
Trẻ con trong thôn này trông thấy Nhị gia đều sợ hãi.
Lăng Kiều Kiều trốn ra đằng sau Trương Tiểu Bình.
“Nhị gia, Kiều Kiều làm gì sai?” Trương Tiểu Bình che chở con gái mình.
Nhị gia: “Cái hộp âm nhạc kia có phải do cháu ném hỏng không?”
“Đó là do con ranh chết tiệt kia ném.” Trương Tiểu Bình chỉ vào Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào: “Nhị gia, việc này không liên quan gì đến Kiều Kiều.”
Sắc mặt Nhị gia trầm hơn: “Lúc ấy Kiến Quốc vừa vặn đi ngang qua ngoài phòng, tận mắt nhìn thấy, cháu còn muốn giảo biện!”
Giọng điệu Nhị gia tăng thêm, rõ ràng là tức giận.
Sắc mặt Lăng Kiều Kiều trắng nhợt, vô thức nắm chặt quần áo Trương Tiểu Bình.
Lăng Kiến Quốc là con trai của Nhị gia...
Nhà Lăng nhị thẩm không có sân, nếu có người đi ngang qua, quả thật có thể trông thấy.
“Nếu không phải Kiến Quốc trở về nói với tôi thì tôi cũng không biết.”
“Nhị gia, có phải là Kiến Quốc nhìn lầm...” Lăng Thụ chần chờ nói: “Kiều Kiều sẽ không nói dối.”
Khi Nhị gia đến, đã đến nhà Lăng nhị thẩm một chuyến.
Lăng Khang cũng xác định, chính là Lăng Kiều Kiều ném hỏng.
Lăng nhị thẩm muốn chính là bồi thường tiền, bà ta không quan tâm là ai ném, dù sao lấy được tiền là được.
Nhị gia: “Lăng Kiều Kiều, cháu tự nói đi.”
Lăng Kiều Kiều vừa rồi đã hoảng hồn, lúc này bị điểm tên, hơi run rẩy.
“Cháu... cháu...”
Ánh mắt Nhị gia quá nghiêm khắc, phía sau lưng Lăng Kiều Kiều toàn là mồ hôi lạnh.
“Nhị gia, không... Không phải...”
Bốp!
Nhị gia đập bốp một cái lên mặt bàn bên cạnh.
Lăng Kiều Kiều bị dọa đến toàn thân run rẩy, một giây sau oa một tiếng khóc thành tiếng.
“Cháu... cháu chỉ là sợ hãi, không phải cháu cố ý.”
Lăng Thụ kinh ngạc nhìn về phía Lăng Kiều Kiều.
“Kiều Kiều?”
Đáy lòng Lăng Thụ tin tưởng Lăng Kiều Kiều.
Bởi vì bình thường Lăng Kiều Kiều biểu hiện rất tốt, hiểu chuyện nghe lời.
Lăng Kiều Kiều hiểu chuyện nghe lời, đều là bởi vì lỗi của ả, đều đẩy hết cho nguyên chủ nhận thầu thay rồi.
“Con thật sự không phải cố ý...”
Lăng Kiều Kiều vừa khóc vừa nói.
Hơn nửa ngày sau Lăng Thụ cũng không nói nên lời.
Ông ta nhìn về phía cổng, Sơ Tranh dựa ở cạnh cửa, thần sắc lãnh đạm nhìn vào bên trong.
Bộ dáng kia, giống như chuyện xảy ra bên trong này không có một chút quan hệ nào với cô vậy.
Bình thường Lăng Thụ rất ít quan tâm đứa con gái này, luôn luôn nặng nề rầu rĩ, nói chuyện với cô ấy cũng chỉ ừ.
Cha mẹ đều thích đứa bé biết nói ngọt.
Lúc này Lăng Thụ đột nhiên phát hiện, đứa con gái này...
Hình như không giống trước.
-
Lăng Kiều Kiều thừa nhận hộp âm nhạc là ả ném hỏng.
Nếu chỉ là đồ vật bình thường, Lăng Kiều Kiều ngược lại không sợ, nhõng nhẽo ngoan ngoãn nhận sai là được rồi.
Nhungtw thứ kia không phải vật bình thường.
Trước đó Lăng Kiều Kiều đã nghe Lăng nhị thẩm nói qua, giá trị rất nhiều tiền.
Ngày hôm nay đến nhà Lăng nhị thẩm, ả thật sự vì tò mò.
Nên thừa dịp Lăng Khang ra ngoài, cầm lên xem.
Ai biết Lăng Khang đột nhiên đi vào, ả giật mình, tay không cầm chắc, nên trượt tay làm rơi xuống đất.
Mọi chuyện sáng tỏ, Nhị gia đứng dậy rời đi.
Lăng Thụ đưa ông ta ra ngoài, Nhị gia chắp tay: “Lăng Thụ à, đây vốn là chuyện của gia đình anh, tôi không tiện quản. Nhưng con bé này bình thường sống thế nào, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, Lăng Thụ, anh cũng đừng nên bất công như thế.”
Mẹ chết sớm, cha còn lấy mẹ kế.
Cuộc sống trôi qua không thoải mái, cha còn không che chở...
“Nhị gia, cháu biết rồi...”
Nhị gia khoát khoát tay, ra hiệu ông ta không cần tiễn.
Lăng Thụ đưa mắt nhìn Nhị gia rời đi, ông ta quay người trở lại nhà chính.
“Kiều Kiều, sao con lại nói dối?”
“Cha, không phải con cố ý...” Lăng Kiều Kiều ủy khuất khóc lóc kể lể: “Con chỉ sợ cha mẹ mắng con.”
Lăng Kiều Kiều khóc đến thở không ra hơi.
Mặc kệ Lăng Thụ nói gì, Lăng Kiều Kiều chỉ hung hăng khóc, thái độ nhận sai rất tốt đẹp.
Đây đại khái chính là... Bé con khóc sẽ có kẹo đường ăn.
Trương Tiểu Bình lúc này cũng không xoắn xuýt khoản tiền lớn 20 đồng kia, thậm chí còn giúp Lăng Kiều Kiều nói chuyện.
“Nó cũng không phải là cố ý, ông hung ác như thế làm gì! Cái hộp nát kia mà đáng giá tận 20 đồng, tôi thấy bọn họ bịp bợm thì có!”
“Được rồi, bà bớt tranh cãi đi.”
Lăng Thụ quay đầu nhìn Sơ Tranh: “Sơ Tranh...”
Sơ Tranh hờ hững xoay người rời khỏi nhà chính.
Cha nguyên chủ thiên vị Lăng Kiều Kiều, đây là sự thật.
Cô nói thêm gì nữa cũng vô dụng, lãng phí miệng lưỡi.
-
Sân sau.
Lăng Khang bám lấy hàng rào gỗ nhìn vào bên trong.
Thân ảnh của Sơ Tranh rất nhanh xuất hiện, kéo cổ áo Lăng Khang, đi vào rừng trúc bên cạnh.
Cô lấy ra 10 đồng đưa cho cậu ta: “Làm không tệ.”
Cô tìm Lăng Khang đi nói với Lăng Kiến Quốc.
Lăng Kiến Quốc người này nổi danh là người tốt, nhưng sức chiến đấu của Trương Tiểu Bình, hắn biết rõ mình chơi không lại.
Cho nên hắn tất nhiên sẽ tìm Nhị gia ra mặt, còn nói mình cũng nhìn thấy.
Bằng không thì lấy sức chiến đấu của Trương Tiểu Bình, có lẽ chết cũng không chịu nhận.
Lăng Kiến Quốc cũng không tính là nói dối, dù sao đồ chính là do Lăng Kiều Kiều ném hỏng.
Nhị gia là trưởng bối, biết chuyện này là Lăng Kiều Kiều nói dối hãm hại, tám mươi phần trăm tỷ lệ sẽ quản.
Còn hai mươi phần trăm chính là Lăng Khang chạy tới khóc.
Sơ Tranh khóc là không thể nào khóc, nhưng Lăng Khang thì có thể.
“Ha ha.” Lăng Khang cất kỹ khoản tiền lớn, mừng khấp khởi nói: “Chị, em đi đây.”