Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 907: Chương 907: Ký sự trêu chọc quỷ (12)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đới Tòng Vinh cùng Đới phu nhân đều đi theo Thượng Tĩnh lên lầu.

Một mình Sơ Tranh ngồi ở trên ghế sofa uống trà.

Sư Âm thận trọng xuất hiện từ dưới đất.

Sơ Tranh một cước giẫm cô ấy về.

Chuột đất Sư Âm, lại xuất hiện ở bên cạnh: "Cô giẫm tôi làm gì, đầu tôi vốn đã hỏng, cô còn giẫm!"

"Cô đi theo tôi làm gì!"

Sư Âm giống như biết được bí mật to lớn gì đó: "Tôi phát hiện cô căn bản không biết gì cả."

Sơ Tranh: "..."

Chỉ có ngươi biết được rất nhiều.

Ta cái gì cũng không biết, còn không phải treo ngươi lên mà đánh à!

Sư Âm lại gần: "Tôi nói cô nghe, căn nhà này rất kỳ quái, hơn nữa ở đây còn có hơi thở của lệ quỷ lưu lại. Chắc chắn là người nhà này đắc tội với lệ quỷ, chẳng qua lệ quỷ kia bây giờ không có ở đây..."

"Căn nhà này kỳ quái chỗ nào?"

"Cho tôi cảm giác không tốt lắm, tới gần nơi này, tôi cảm thấy năng lực của mình yếu đi rất nhiều, cô xem..."

Máu tươi xương cốt trên mặt đất bốc ra ngoài.

Nhưng so với kỹ thuật đặc hiệu của phim Hollywood trước đó, thì lần này đặc hiệu rõ ràng chỉ có 5 xu tiền.

Trước đó trên lầu cũng thế, mặc dù mặt đất có máu, nhưng cũng không nhiều.

Cô còn tưởng rằng Sư Âm thu liễm.

Hóa ra là bị đè lại.

"Hơn nữa tôi cảm thấy tôi ở nơi này càng lâu, năng lực lại càng yếu, nơi này có quỷ!"

"..." Chính ngươi là một con quỷ đấy được không!

Con ngươi Sư Âm chuyển hai vòng, lại hào hứng hỏi Sơ Tranh: "Cô cái gì cũng không biết, đến đây làm gì?"

"Có lẽ tôi... đến tìm lệ quỷ kia."

Trong đám người Đới gia không có thẻ người tốt, lợi dụng phương pháp bài trừ thì —— chỉ còn lại lệ quỷ kia.

Cũng không thể là người giúp việc của nơi này đúng không?

Sơ Tranh liếc vú Hà đang làm việc ở bên cạnh một chút.

Ôm chặt cánh tay.

Cho nên chắc chắn là lệ quỷ!

Sư Âm trong nháy mắt rời xa Sơ Tranh.

Cô ấy hất tóc dài lên: "Chúc cô may mắn."

Sau đó lặn mất nhanh như chớp.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nghe thấy chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, đám người Thượng Tĩnh xuống.

"Chỗ này quả thật có âm khí của lệ quỷ lưu lại, gần đây các anh đắc tội với ai?" Giọng nói của Thượng Tĩnh vang lên.

Nghe thấy lệ quỷ, Đới Tòng Vinh và Đới phu nhân liền ngơ ngác.

"Chúng tôi làm ăn buôn bán, nhất định sẽ đắc tội với người ta, nhưng gần đây... thật sự không có. Cho dù có chút mâu thuẫn nhỏ, cũng không đến mức chỉnh nhà chúng tôi như vậy chứ. Đại sư, cô nhất định phải nghĩ biện pháp, giúp nhà chúng tôi một tay."

"Hai người bình tĩnh một chút."

Thượng Tĩnh nói với bọn họ, lệ quỷ hung tàn, và cũng khó đối phó.

Bảo bọn họ suy nghĩ kỹ một chút, gần đây có đắc tội với ai không.

Chỉ cần bắt được kẻ sai khiến phía sau màn, chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

Vợ chồng Đới thị ở bên kia suy nghĩ hồi lâu, liệt kê ra mấy người hiềm nghi.

Thượng Tĩnh bảo bọn họ đi điều tra một chút trước, xem những người này gần đây có gì dị thường, cô ta để lại hai lá bùa, sau đó sắp xếp lại bố cục của căn nhà một phen.

Sơ Tranh thừa dịp bọn họ không chú ý, rời khỏi biệt thự trước một bước.

Thượng Tĩnh ra sau một bước, gọi cô lại.

"Tiêu Sơ Tranh, cô trở thành Thiên Sư từ lúc nào?"

"Tôi không phải." Ta là một người bình thường.

Thượng Tĩnh nhíu mày: "Vậy vì sao cô lại ở đây?"

Sơ Tranh hỏi lại: "Có liên quan đến cô?" Ta ở đâu là tự do của ta, dựa vào cái gì mà phải nói cho ngươi biết.

Thượng Tĩnh bị Sơ Tranh nói đến có chút bực bội: "Cô nhìn thấy quỷ?"

"Không nhìn thấy."

"..." Thượng Tĩnh bình tĩnh nói: "Nể tình chúng ta là bạn học, tôi cho cô biết, trên người cô có âm khí rất nặng, sắp tới cô cẩn thận một chút đi."

Thượng Tĩnh nói xong cũng đi.

Sơ Tranh đứng tại chỗ, con chó điên này có ý gì? Đột nhiên hảo tâm nhắc nhở như thế...

Người tuổi trẻ bây giờ, tâm tư thật khó hiểu.

Sơ Tranh lắc đầu, đi ra khỏi con đường này.

Cô tìm một nơi ngồi xuống, tìm kiếm tin tức liên quan tới Đới gia.

Đới gia lập nghiệp bằng nghề tơ lụa, có lịch sử trăm năm.

Đương nhiên hiện tại Đới gia đã là một tập đoàn lớn, sản nghiệp dưới tay rất rộng rãi, kinh doanh thứ gì cũng có.

Loại tập đoàn lớn như thế này, đắc tội với người, bị người hại, rất bình thường.

Sơ Tranh lại tìm kiếm về Trì Kính.

Không có manh mối gì.

Nếu như Trì Kính thật sự là lệ quỷ, thì ta phải làm sao mới bắt được hắn đây?

【 Tiểu tỷ tỷ, vì sao cô lại muốn bắt chứ? 】 Vương Giả hiện tại không yêu cầu xa vời Sơ Tranh làm người tốt, chỉ muốn cô làm người!!

"Bằng không thì sao? Ta còn mời chắc?"

【... Cô phải cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa, cô có thể dùng phương thức như bắt được sao?!! 】 Vương Giả phát điên.

"Không bắt được hắn trước, ta làm sao cứu vớt hắn? Dựa vào suy nghĩ chắc?"

【...】

Vương Giả lựa chọn đột tử.

Sơ Tranh tìm kiếm về Thiên Sư ở thế giới này, manh mối trên mạng rất ít, dù sao đây cũng là chuyện phong kiến mê tín.

Loại chuyện này, phải dựa vào người dẫn lối mới được.

Sơ Tranh đi tìm Sư Âm, Sư Âm ngồi xổm ở bên ngoài trường học nhìn về phía tiểu ca ca xinh đẹp, thấy Sơ Tranh tới, lập tức mời cô cùng nhìn.

"Sao cô biết tôi ở đây."

Sơ Tranh dựa vào bên cạnh: "Một tuần bảy ngày, thì sáu ngày cô đều ở đây."

"Cô chú ý đến tôi như thế, không phải là thích tôi chứ?" Sư Âm nháy mắt ra hiệu với Sơ Tranh: "Tôi nói cho cô biết, người và quỷ không có kết quả tốt, cô không thể thích tôi."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh một cước đạp cô ấy vào trong đất.

Sư Âm tuyệt không để ý, xuất hiện từ một bên khác.

"Hung ác như thế, về sau cô làm sao gả ra ngoài được."

Không phải tính tính Sư Âm tốt, chỉ là bởi vì Sơ Tranh có thể nói chuyện với cô ấy, nên cô ấy mới tha thứ cho tính tình khó chịu của cô.

Làm quỷ phải rộng lượng hơn!

Sơ Tranh lười cùng Sư Âm nói nhảm: "Cô biết Thiên Sư không?"

"..." Sư Âm che ngực: "Tôi là một con quỷ đàng hoàng tốt đẹp, có nghĩ quẩn đâu mà đi quen biết Thiên Sư, sợ bọn họ không đánh chết tôi sao?!"

Quỷ đàng hoàng tốt đẹp và quen biết Thiên Sư có quan hệ gì?

Không phải quỷ đàng hoàng tốt đẹp, thì có thể quen biết Thiên Sư à?!

Quỷ các ngươi phức tạp như vậy sao?

Giọng nói của Sư Âm khẽ chuyển: "Nhưng tôi biết một con quỷ có quen biết."

"Dẫn tôi đi."

"Hắc hắc, cô không cho tôi chỗ tốt gì sao?"

"Đốt cho cô một ngôi biệt thự." Đại lão hào khí phất tay.

"Vậy thì có ích gì." Cô ấy ở một mình trong biệt thự, quạnh quẽ vắng lặng không chứ. Sư Âm tới gần Sơ Tranh: "Cô làm cho tôi một mỹ nam."

Sơ Tranh nhìn về phía sinh viên ra ra vào vào ở cổng trường: "Chuyện này không được đâu, giết người là phạm pháp."

"..." Ai muốn cô giết người, vì sao phản ứng đầu tiên của cô lại là giết người chứ hả? Sư Âm nói: "Bảo Thiên Sư đốt cho tôi một cái!"

"Cô còn muốn để Thiên Sư giết người?"

"..."

Khóe miệng Sư Âm co giật, chúng ta làm quỷ có thể đơn giản chút được không?

Không phải.

Làm người có thể đơn giản chút được không?

"Bảo Thiên Sư làm một người giấy, rồi đốt cho tôi!" Sư Âm tăng thêm âm lượng: "Không phải đốt người thật!"

"Cái này tôi biết, tôi làm cho cô."

Sư Âm bưng thái độ hoài nghi: "Tôi muốn đẹp trai."

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Ừ."

Sư Âm luôn cảm thấy quái quái chỗ nào ấy, nhưng không nghĩ ra được.

Cô ấy đứng dậy: "Vậy được. Cô đi theo tôi."

Sư Âm dẫn Sơ Tranh rời khỏi trường học, sau đó đi ngồi tàu điện ngầm rồi lại ngồi xe buýt, giày vò hơn nửa ngày.

Mấu chốt là Sư Âm còn trốn vé.

Sơ Tranh nghĩ mãi mà không rõ, vì sao không đón xe.

Ta có tiền!

Sư Âm: "Tôi không nhớ rõ chỗ kia gọi là gì, tôi chỉ biết cách làm sao để đi đến đó."

Sơ Tranh: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.