Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thư mời thanh niên cho Sơ Tranh, xem như là giấy thông hành của chợ đen.
Thời gian trên thư mời là ba ngày sau, bây giờ còn không vào được.
Alice lo lắng cho em gái nhưng lại không có cách nào, lo lắng cáo biệt với Sơ Tranh.
-
Sơ Tranh trở lại trang viên, Elsa đang ngồi uống trà ăn điểm tâm với mấy chị em.
Elsa mặc một bộ váy dài phong cách cung đình màu hồng nhạt, cầm trong tay một cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng đong đưa.
Ngồi ở trong đại sảnh kim bích huy hoàng giống như cung điện, mọi cử động của Elsa đều có ưu nhã và tự phụ mà tiểu thư quý tộc mới có.
Sơ Tranh trở về phòng phải đi qua nơi này.
Cô vừa vào cửa, thì đã nghe thấy giọng nói ao ước của một nữ sinh: “Elsa, quần áo này thật đẹp, cậu mua ở đâu thế?”
“Đây cũng không phải là mua.” Elsa kiêu căng hất cằm: “Đây là cha tớ tặng tớ, là quần áo kèm theo ma pháp trận do đại sư Richie làm.”
“Trời ạ!”
“Có thật không? Nguyên liệu này tớ đã cảm thấy quen mắt, hóa ra là tác phẩm của đại sư Richie.”
“Thật hâm mộ cậu...”
Mấy nữ sinh hâm mộ, sợ hãi thán phục khen đủ kiểu, thổi phồng Elsa lên thật cao.
Sơ Tranh: “...”
Vương bát đản thật giỏi mà.
Sơ Tranh không muốn trải qua tràng diện xấu hổ tiếp theo đó, quyết định chạy trước.
“Shelleya!”
Không như mong muốn, có người gọi cô lại.
Chuyện Sơ Tranh là con kế của Charles, người trong học viện cơ bản đều biết rõ, bởi vì Maggie là nữ hầu thượng vị, ở trong mắt những quý tộc kia, nguyên chủ chính là một thứ không lên được mặt bàn, căn bản không có cách nào so sánh với Elsa.
“Shelleya, cô gấp gáp lên lầu như thế làm gì?” Người nói chuyện chính là một tiểu thư quý tộc ngồi bên tay trái Elsa, ngũ quan đoan chính, mang theo một chút mũm mĩm.
Elsa: “...”
Cậu gọi cô ta làm gì!!
Elsa còn chưa lấy được quyển trục ma pháp kia về, bây giờ căn bản không muốn trêu chọc Sơ Tranh.
Nhưng ả không nghĩ tới người chị em này của ả lại gọi cô lại.
Nhưng ngẫm lại trước kia cũng là thế này...
Ả có thứ gì tốt, Shelleya xuất hiện, chị em bên người sẽ gọi cô ta lại, sỉ nhục giễu cợt một trận.
Đây cơ hồ là trò chơi cố định của bọn họ.
Elsa nuốt một ngụm nước bọt, nói với đám chị em: “Bữa tối chắc đã chuẩn bị xong, chúng ta đi ăn bữa tối đi.”
Nếu như chọc giận cô, cô đưa quyển trục ma pháp cho bọn họ nhìn thì làm sao bây giờ?
Không được!
Nữ sinh mũm mĩm không hiểu nhìn Elsa: “Shelleya không đi cùng chúng ta à?”
“Không! Cô ta không đi cùng chúng ta!!”
“...”
Phản ứng của Elsa hơi lớn, tất cả mọi người sửng sốt một chút.
Nhưng đám người tự động hiểu thành, Elsa khinh thường ngồi cùng một bàn ăn với Sơ Tranh.
Elsa lôi kéo người rời đi.
Nữ sinh mũm mĩm kia rất là kỳ quái: “Elsa, gần đây có vẻ như cậu đang trốn tránh Shelleya hả? Còn có biến hóa gần đây của cô ta là thế nào vậy?”
Elsa: “...”
Mẹ nó tớ làm sao biết cô ta biến hóa kiểu gì.
Elsa và các tiểu thư còn chưa đi ra khỏi đại sảnh, quản gia của trang viên mang theo mấy người tiến vào: “Tiểu thư Elsa, quần áo ngài mua, là đưa đến phòng giữ quần áo hay là đưa đến phòng ngài trước?”
Elsa theo bản năng nói: “Tôi không mua quần áo.”
“Ma pháp xướng lễ!”
Không biết là ai kinh hô một tiếng, hai âm thanh chồng lên nhau.
Elsa nhìn sang bên kia, tiêu ký trên mặt hộp vô cùng dễ thấy.
Ma pháp xướng lễ, cửa hàng mà ở Tây đại lục không ai không biết không người không hay, thuộc về gia tộc Elvis.
Trang bị ma pháp họ bán ra rất hoàn mỹ, mỗi một món đều do danh sư làm ra, vừa bảo đảm hoa lệ, lại có công hiệu cường đại.
Nhưng có một điểm giống nhau... Giá cả đắt đỏ.
Elsa cũng có, nhưng đó là quà khi ả tiến vào học viện được cha tặng cho.
Ngày bình thường cũng không nỡ mặc.
Chính ả càng không mua nổi.
Elsa còn đang lạnh giọng, một nữ sinh trong đó kích động lôi kéo: “Elsa, cậu mua quần áo của họ à?”
“Tớ...”
Chẳng lẽ là cha tặng kinh hỉ cho mình?
Không đúng.
Tại sao cha lại vô duyên vô cớ tặng cho mình loại quà này?
Elsa càng nghĩ càng thấy không đúng, bình tĩnh không đáp lời nịnh nọt của các tiểu thư, mà là đi qua, nhìn cái tên trên hộp, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
Charles Shelleya.
Cô mua?
Cô lấy đâu ra tiền!!
Elsa chỉ thiếu khắc mấy chữ này lên trên trán, nhưng mà phía sau còn có mấy chị em, ả không thể biểu hiện gì ra ngoài.
“Không phải của tôi.” Elsa hạ giọng, tức giận nói với quản gì: “Lần sau nhìn cho cẩn thận, đừng làm trò cười.”
Quản gia trông thấy chữ Charles, cũng không chú ý nhìn tên đằng sau nữa, dù sao có thể mua được vật như vậy, ở trong lòng quản gia cũng chỉ có đại tiểu thư nhà bọn họ.
Không nghĩ tới vậy mà lại không phải đại tiểu thư.
“Tiểu thư Elsa, thật xin lỗi...”
Elsa không muốn ở lại thêm, quay người muốn đi, mấy chị em đằng sau không chờ nổi, tự xông tới.
Sau đó liền nhìn thấy cái tên trên hộp.
“Charles Shellea? A...”
Không khí bỗng nhiên an tĩnh lại.
Một hồi lâu sau có người nhìn về phía Sơ Tranh cách đó không xa.
Tình huống thế nào?
Đây không phải cho Elsa sao?
Shelleya? Đứa con chồng trước mà mẹ kế mang theo? Bọn họ không nhìn lầm chứ?
Gương mặt Elsa nóng bỏng một trận.
Nhất định là cô cố ý!!
Biết cha tặng mình quần áo mới, liền mua quần áo của ma pháp xướng lễ, để những người bên cạnh ả trông thấy, cố ý đánh vào mặt ả.
Quần áo trên người ả, bình thường ăn mặc tuyệt đối được cho là cao cấp, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với quần áo của ma pháp xướng lễ.
A a a a, thật muốn bóp chết con ranh chết tiệt này!!
Elsa cảm giác ánh mắt đám chị em nhìn mình không thích hợp, đáy lòng càng cảm thấy một trận phẫn nộ và khuất nhục.
“Elsa... Chuyện... Chuyện gì xảy ra vậy?” Elsa thất sủng sao? Kế nữ muốn thượng vị sao?
“Có phải viết sai tên rồi không?”
Loại đồ này, làm sao có thể viết sai tên được.
Dưới đáy lòng Elsa tức giận mắng một trận, trên mặt còn phải bưng vẻ ưu nhã của tiểu thư quý tộc, cưỡng ép gạt ra một nụ cười: “Tớ cũng không biết. Không bằng các cậu đi hỏi Shelleya xem?”
Để con điên Shelleya kia ngược chết các cậu.
Đám chị em nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.
Người mới vừa rồi còn đứng ở bên kia, lúc này ngay cả cái bóng cũng không có.
“...” Má ơi! Biến mất từ lúc nào vậy?
-
Elsa làm gì còn tâm tình ăn tối với mấy chị em này nữa, có lẽ tình chị em của bọn họ cũng sắp đi đến điểm cuối rồi.
Đưa tiễn mấy chị em mang đầy nghi hoặc và tò mò kia, Elsa từ từ lên lầu, giơ tay liền muốn gõ cửa.
Không được!
Còn có nhược điểm trong tay cô.
Tay Elsa ngừng giữa không trung.
Ả quay người về phòng mình, một lát sau lại trở về, quanh quẩn trước cửa phòng Sơ Tranh một hồi, sau đó mới rời khỏi.
Sơ Tranh nghe thấy động tĩnh của Elsa, đợi ả đi rồi, cẩn thận mở cửa phòng.
Bên ngoài cũng không có bẫy gì, chỉ là trên cửa dán một tờ giấy.
—— Mày đừng có quá đáng!!!!!!!
Dấu chấm than đã đủ tỏ rõ sự phẫn nộ tột cùng của Elsa.
Mẹ nó ta cho là ngươi ở bên ngoài làm gì, kết quả ngươi chỉ dán cho ta một tờ giấy như thế? Ngươi đến tấu hài sao?