Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1893: Chương 1893: Ma Pháp Sứ Đồ (16)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tiếng hoan hô trong Sàn Đấu Thú đứng ở lối đi phía sau đài cũng có thể nghe thấy.

Nhưng lúc này sắc mặt tất cả mọi người lộ vẻ nôn nóng, thậm chí có vài người đang phát run.

Thiếu niên mặc áo đuôi tôm màu trắng kia, đứng dựa ở bên tường, kim tệ trong tay bị đầu ngón tay hắn bắn lên trời, có tiếng chấn động rất nhỏ.

Thiếu niên giơ tay tiếp được kim tệ, ánh mắt nhìn về phía mấy người đứng trước mặt hắn: “Chỉ qua có một lát mà mấy người đã gây ra cho tôi một phiền phức lớn như thế, mấy người thật đúng là lợi hại.”

Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng nhàn nhạt, không nghe ra bất kỳ ý tứ tức giận nào.

Nhưng mà người đứng trước mặt hắn, không một ai mà không run rẩy.

Nhiệt độ trong không khí hạ xuống đến sắp đóng băng.

-

“Thiếu gia rất tức giận, Uno đại nhân, ngài mau đi xem một chút đi.”

Người đàn ông vừa về đến liền bị ngăn lại, người kia vội vã chỉ vào một phương hướng.

Anh ta mới bị giáo huấn qua, vừa nghĩ nhất định không thể phạm sai lầm nữa, ai biết chỉ có một lát như thế, đi ra ngoài một chuyến, trở về liền được cho biết “thiếu gia rất tức giận”, còn để cho anh ta sống nữa không đây.

Uno tỉnh táo một lát: “Xảy ra chuyện gì?”

“Là...”

“Nói!” Lúc này còn ấp a ấp úng gì nữa.

“Là... là... Rồng biến mất.”

Uno: “...”

Uno xém chút tối sầm mắt mũi, chống vào bên cạnh, giữ vững thân thể.

Một lát sau, vừa đi về phương hướng của thiếu niên, vừa hỏi thăm chi tiết: “Không phải nhốt rất chặt sao, sao lại biến mất được. Đã tìm hết trong Sàn Đấu Thú chưa? Biến mất từ bao giờ? Người cuối cùng trông coi là ai?

Khi Uno nhìn thấy thiếu niên, thì cũng đã biết rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.

Thiếu niên đang khom người, một tay nắm lấy cằm của một người, trên gương mặt trắng nõn vẫn mang theo nụ cười nhu thuận: “Tôi nuôi mấy người để làm gì?”

“Thiếu gia!”

Uno vội vàng lên tiếng.

Ngón tay thiếu niên đã chuyển qua cổ người kia, năm ngón tay hơi dùng sức.

Bởi vì một tiếng kia của Uno, hắn ngừng tư thế tiếp tục dùng sức, lông mi dài hơi nhấc lên lên, nhìn về phía Uno.

Hắn hỏi: “Rồng của tôi đã tìm được chưa?”

Uno hít sâu một hơi: “Vẫn chưa. Thiếu gia, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm được rồng, chuyện khác có thể để sau rồi tính.”

Mặc kệ là những người này thất trách, hay là nguyên nhân khác, bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm được con rồng kia về.

Ngày hôm nay có không ít người tới vì con rồng này.

Nếu như cuối cùng bọn họ không lấy được rồng ra, đến lúc đó sợ rằng sẽ đắc tội với không ít người.

Thiếu gia tức giận như vậy, cũng có thể hiểu được.

Thiếu niên đẩy người kia ra, hơi đứng thẳng người.

Đáy lòng Uno thở phào, biết thiếu gia nghe lọt được.

Thiếu niên dựa vào tường, nhếch miệng lên tạo thành một độ cong thật đẹp, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: “Mấy người vẫn đang chờ tôi đi tìm à?”

Uno mau chóng sắp xếp người đi tìm.

Địa hình phía dưới Sàn Đấu Thú phức tạp, có rất nhiều khu vực, còn giam giữ một ít ma thú.

Mặc dù mỗi một lối ra đều có người trấn giữ, nhưng nếu nó tìm một chỗ trốn đi, thì muốn tìm được cũng là một chuyện rất tốn sức.

Huống chi bây giờ bọn họ còn không biết rốt cuộc là rồng tự chạy, hay là có người lẻn vào trộm đi.

Người trông coi chỉ nói bọn họ rời đi một hồi, kết quả trở về đã nhìn thấy cửa bị mở ra, rồng biến mất, không kiểm tra được bất kỳ dấu vết sử dụng ma pháp nào, cũng không tìm được dấu vết có người xâm lấn.

Tất cả mọi người trong Sàn Đấu Thú cùng hành động, đấu giá sư nhận được tin tức, tức thời sửa đổi quy tắc, làm chậm dần tốc độ cạnh tranh.

Quy tắc của Sàn Đấu Thú vốn chính là tâm huyết dâng trào liền đổi một cái, mọi người cũng không hoài nghi.

Nhưng một vài gia tộc lớn lại nhận được một chút tiếng gió, nhưng cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, đều phái người đi nghe ngóng.

-

Sơ Tranh thừa cơ rời khỏi chỗ ngồi, tìm tới một cánh cửa, tránh khỏi người tiến vào đằng sau.

Đằng sau tất cả đều là hành lang lối đi, ngẫu nhiên có chút gian phòng, nhưng đều khóa chặt, cũng không biết dùng để làm gì.

Sơ Tranh đi ở bên trong đến choáng váng, thỉnh thoảng còn phải tránh đi những người hùng hùng hổ hổ đi qua.

Những người này chạy đi đâu thế?

“Nếu như không tìm thấy thì chúng ta đều chết chắc.”

“Rốt cuộc bọn họ trông coi kiểu gì vậy, chuyện này cũng để xảy ra sai lầm được.”

“Đừng oán trách nữa, mau tìm đi! Tìm được càng sớm càng tốt, thiếu gia mà nổi giận lên, ai mà chịu được.”

“Súc sinh kia rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?”

“Khu vực phía đông đều lục soát hết rồi à?”

“Mẹ nó đúng là xui xẻo mà...”

Sơ Tranh đứng ở một nơi bí mật gần đó, chờ đám người kia đi qua, từ từ hiện thân ra, như có điều suy nghĩ nhìn về phương hướng bọn họ rời đi.

Bọn họ đang tìm đồ...

Hẳn là vật sống...

Sau đó Sơ Tranh lại gặp phải mấy nhóm người, từ trong đôi câu vài lời, biết thứ bọn họ đang tìm, chính là con rồng muốn đấu giá cuối cùng kia.

Sơ Tranh lại đi thêm một khoảng cách, ẩn ẩn trông thấy một bóng trắng vội vàng đi qua từ lối đi phía trước.

Sơ Tranh vừa định đuổi theo, một bên khác truyền đến tiếng bước chân dồn dập, phương hướng mà bóng trắng kia qua cũng truyền đến tiếng bước chân.

Trước có sói sau có hổ, cô đứng ở chỗ này, nhất định sẽ bị hai bên gặp được.

Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua quét đến cánh cửa chưa đóng chặt, lách mình qua đi vào, đóng cửa lại.

Đóng cửa lại, đều không nghe được bất kỳ thanh âm gì ở bên ngoài.

May mà trên cửa có một cái cửa sổ quan sát trong suốt, còn có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.

Hai nhóm người kia gặp nhau trên hành lang, trò chuyện hai câu, lại vội vàng rời đi.

Sơ Tranh ấn lấy chốt cửa, vừa mới chuẩn bị ra ngoài, phía sau lưng đột nhiên bị thổi một luồng hơi nóng.

“...”

Sơ Tranh chợt xoay người, một sinh vật cao hơn cô không ít, đứng ở đằng sau cô, đang cúi đầu nhìn cô.

Đôi mắt đỏ như máu, giống như ác ma mở mắt ra trong địa ngục.

Sơ Tranh mượn ánh sáng nhạt bên ngoài xuyên vào, thấy rõ hình dáng to lớn của sinh vật này.

Đôi cánh to lớn cùng loại như cánh dơi bị nó thu lại, bốn chân, thân thể giống như sư tử, lại có vảy giáp cứng rắn bao trùm, trên cái đuôi dài mọc ra gai ngược.

Rồng phương Tây và rồng phương Đông dáng dấp không giống nhau.

Đây là ý niệm đầu tiên của Sơ Tranh.

Sau đó cô lui về phía sau một bước, dựa vào cửa.

Làm ta sợ muốn chết!!

Đầu rồng to lớn cúi xuống, con ngươi nhìn chòng chọc vào cô, tựa như đang phán định cô có nguy hiểm hay không.

Sơ Tranh: “...”

Ta nói ta đi ngang qua ngươi tin không?

Ngươi nhìn ta như vậy làm gì!

-

Ầm ầm ——

Âm thanh dữ dội từ chỗ sâu trong lối đi truyền đến, thiếu niên đang nói chuyện với Uno, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia.

Con ngươi xinh đẹp của thiếu niên khẽ híp một cái, ánh sáng vàng kim lộng lẫy hiện lên trong đáy mắt, tiếp đó thân hình hắn nhoáng lên, biến mất tại chỗ.

Uno kịp phản ứng, lập tức đuổi theo ra.

Trên hành lang, đá vụn rơi đầy đất, rồng chật vật đập xuống đất, cánh lấy một tư thế quỷ dị lật ngược ở trên lưng.

Đối diện rồng, Sơ Tranh vỗ vỗ bụi bặm đứng dậy, ngay lập tức nhìn xung quanh một chút, xác định không ai trông thấy chuyện vừa rồi, đáy lòng thở phào.

Hình tượng đại lão vẫn phải giữ!

Rồng bị vây trên mặt đất, trong mắt toàn là phẫn nộ, há miệng chính là một đám lửa phun tới.

Ngọn lửa này hoàn toàn không giống như ngọn lửa tiểu đả tiểu nháo của Elsa, Sơ Tranh có thể cảm nhận được nhiệt độ đốt người và lực sát thương.

Sơ Tranh vừa giơ tay lên, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, vạt áo thêu hoa văn màu vàng xẹt qua không khí, thân hình thiếu niên chậm rãi rơi xuống từ không trung.

Ngọn lửa kia bị thiếu niên ngăn cản, Sơ Tranh không nhìn thấy làm sao biến mất, chỉ nghe thấy giọng nói mang theo chút ý cười của thiếu niên: “Mày không phải là đứa trẻ ngoan, phải bị trừng phạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.