Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Maggie nhìn cô gái trước mặt, trừ gương mặt quen thuộc, còn chỗ nào cũng xa lạ, đáy lòng giống như là bị thứ gì đâm trúng.
Trước đó đã cảm thấy cô có chút gì đó là lạ, mỗi lần bà ta muốn hỏi, cô đều kiếm cớ tránh đi.
“Con hận mẹ sao?”
“Không biết.” Nguyên chủ có hận người mẹ này hay không cũng khó mà nói.
Trước khi Maggie gả cho Charles, nguyên chủ đi theo Maggie sinh sống, Maggie xác thực chăm sóc cô ấy rất tốt.
Nhưng từ sau khi gả cho Charles, hết thảy đều thay đổi.
Đối tốt với cô ấy cũng không dám trắng trợn.
Bà ta biết rõ rất nhiều chuyện không phải nguyên chủ sai, nhưng lại không dám thay cô ấy nói câu nào.
Nguyên chủ cũng hiểu Maggie không dễ dàng, nghe lời bà ta, nhường nhịn khắp nơi.
Nhưng mỗi lần Maggie bắt cô ấy xin lỗi Elsa vì những chuyện cô ấy không hề làm sai, lúc ấy, đáy lòng nguyên chủ hẳn là hận.
Hốc mắt Maggie ướt át, nước mắt im ắng trượt xuống: “Mẹ là vì sau này...”
Bên ngoài có tiếng bước chân, nghe động tĩnh thì còn không ít người.
Sắc mặt Maggie lập tức tái đi.
“Con mau đi đi.”
Maggie mở cửa sổ ra, muốn để Sơ Tranh rời đi từ cửa sổ.
Sơ Tranh đứng không nhúc nhích.
“Đi mau đi.” Maggie thúc giục cô.
Maggie theo Charles lâu như vậy, cũng biết rõ người này.
Tranh Nhi có biến hóa lớn như vậy, tăng thêm chuyện ngày hôm nay ở Sàn Đấu Thú, ông ta không có khả năng bỏ qua cho cô, nhất định sẽ bắt cô lại, dùng hết thủ đoạn tra tấn, ép hỏi.
Maggie có thể cảm giác được đây là con gái của bà ta... Nhưng không biết sao lại có biến hóa lớn như vậy.
Bà ta không thể nhìn cô bị bắt.
“Sợ cái gì.” Thần sắc Sơ Tranh đạm mạc.
Bành ——
Cơ hồ là đồng thời khi Sơ Tranh vừa dứt lời, cửa phòng bị người đá văng.
Người ở cổng chia nhau ra đứng, phất tay: “Mang đi!”
Sơ Tranh híp mắt lại, ngân tuyến vô thanh vô tức rơi xuống đất, người ngoài cửa tràn vào, giơ tay về phía Sơ Tranh, chuẩn bị kéo cô đi ra ngoài.
“A!”
“Mẹ nó! Thứ gì!”
“Đừng túm tôi.”
Trong phòng bỗng nhiên loạn lên, đám người này ngã trái ngã phải, giống như uống rượu say, còn chưa kịp phản ứng, thì người đã ngã nhào xuống đất.
Người chưa tiến vào ngoài cửa đều đần độn.
Xảy ra chuyện gì?
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung đứng trong phòng, mắt lạnh nhìn bọn họ, không mảy may có bối rối và khẩn trương.
Maggie dùng ánh mắt khiếp sợ lại lộ vẻ kỳ quái nhìn người trước mặt, trong lúc nhất thời cũng quên cả phản ứng.
-
Charles chờ người mang Sơ Tranh tới, nhưng ông ta không đợi được người, ngược lại nghe thấy tiếng ồn ào phía dưới.
Charles đẩy cửa ra ra ngoài, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh nhảy từ trên lầu xuống, trong ánh sáng ma pháp, thân hình thiếu nữ nhẹ nhàng như hồ điệp.
Cô có thể tuỳ tiện tránh đi ma pháp công kích, người công kích cô, còn không hiểu thấu nhào xuống đất.
Tác chiến cận thân đối với ma pháp sư là cực kỳ khiêu chiến lực sinh mệnh của bọn họ, Sơ Tranh lại cứ thích cận chiến, ma pháp còn chưa ném ra, người đã đến trước mặt.
Cuối cùng chính là ma pháp ném ra gây tai họa cho đồng bạn, mình cũng gặp tai vạ.
Sơ Tranh dễ dàng quét ngang một mảnh.
Charles nắm lấy lan can, khuôn mặt bình tĩnh nhìn chiến cuộc phía dưới, người ông ta phái đi, đều là mấy ma pháp sư trung cấp, lại còn không làm gì được một người không biết ma pháp.
Mẹ nó thế này là vả vào mặt ai đây?
Charles phân phó người bên cạnh: “Gọi thêm người tới, nhất định phải bắt nó lại cho tôi!”
-
Sơ Tranh cũng không nhẹ nhàng như vậy, có chút ma pháp đánh úp bất ngờ, cô muốn tránh đi toàn bộ, cũng rất hao tổn tâm trí.
Hơn nữa nếu cứ tiếp tục, cô sẽ mệt chết ở chỗ này.
Nhiều người như vậy mà, cạo chết hết cô sẽ trọc đầu!
Trước tiên cần phải chạy trốn...
【 Từ bỏ mặt mũi đại lão sao? 】 Vương Giả thoải mái nhàn nhã xuất hiện.
Cho nên phải chơi một trận lớn.
【...】
Chơi lớn cái gì? Cô muốn làm gì?
Sơ Tranh đánh ngã một mảnh, cấp tốc vọt về phía cổng, người bao vây cô nhìn ra ý đồ của cô, lập tức bao vây tới.
Có thể là Sơ Tranh vận khí tốt, ở ngoài cửa lớn, nghe thấy động tĩnh của Elsa đang đi vào bên trong.
Con ngươi Sơ Tranh lóe lên, lập tức tiến lên bắt lấy cổ tay Elsa.
“A...”
Elsa không có phòng bị, bị Sơ Tranh bắt tại trận, cũng quên cả giãy dụa.
Đợi tới khi ả nhớ tới chuyện dùng ma pháp, Sơ Tranh đã ấn lấy tay ả, hai tay bắt chéo ra sau lưng.
“Cản bọn họ lại, bằng không thì...”
Sơ Tranh buông ả ra, đẩy Elsa vào trong đám người.
Mặc dù Sơ Tranh không nói ra câu đằng sau, nhưng Elsa nghe hiểu.
Cô lại còn uy hiếp mình!
Ghê tởm!
Elsa có tức giận cỡ nào cũng không thể không làm theo lời Sơ Tranh nói.
“Đại tiểu thư...”
Elsa cản bọn họ lại: “Mấy người làm trò gì thế?”
“Đại nhân bảo chúng tôi bắt lấy Shelleya.”
“Bắt cô ta?”
“Đại tiểu thư, ngài mau tránh ra.”
“...” Ông cho rằng tôi không muốn tránh chắc?
Ánh mắt Elsa liếc qua thoáng nhìn thấy Sơ Tranh đã biến mất ở cửa chính, ả lập tức lui ra, để cho người ta đuổi theo ra.
-
Một đám người đuổi theo ra, phát hiện Sơ Tranh cũng không chạy, mà là đứng ở trên bãi cỏ bên ngoài.
Ánh sáng bên ngoài rất yếu, Sơ Tranh chìm trong bóng đêm, không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.
Đám người: “...”
Làm gì?
Elsa cũng cho là Sơ Tranh bắt ả ngăn cản những người này, là muốn chạy, ai biết cô lại đứng ở chỗ đó.
Có phải cô đùa mình chơi không?
“Shelleya, cô chạy không thoát đâu!” Một đám người phần phật vây quanh cô.
Sơ Tranh ôm cánh tay: “Ông nói không tính.”
“Bớt nói nhảm, bắt lấy cô ta trước đi.” Đối phương đại khái hiểu định luật nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều, trực tiếp bắt người.
Sơ Tranh chậm chạp giơ tay lên, nương theo tiếng “ầm ầm”, kiến trúc sau lưng không có chút dấu hiệu báo trước nào sụp đổ.
Không gian yên tĩnh trong nháy mắt, động tác của tất cả mọi người đều giống như bị dừng lại tại chỗ.
Ngân mang như xẹt qua lưu tinh, cấp tốc vọt từ phế tích bên kia trở về, hội tụ đến bên người Sơ Tranh, ngược lại lại biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như chỉ là ảo giác trong một nháy mắt.
Ầm ầm ——
Một dãy nhà xa xôi hơn cũng đi theo gót.
Toàn bộ trang viên, chỉ cần là chỗ bọn họ có thể trông thấy, đều là một tòa nối tiếp một tòa sụp xuống.
Tốc độ kia giống như quân bài domino vậy, nhìn rất chấn động lòng người.
Chờ đám người này chấn động xong, lại quay đầu, tại chỗ cũ làm gì còn bóng dáng của Sơ Tranh nữa, ngay cả góc áo cũng không thấy.
Sơ Tranh chơi đổ một mảnh kiến trúc trong trang viên Charles, việc này rất nhanh liền truyền đi.
Dù sao động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa xung quanh có một ít kiến trúc cũng có thể trông thấy trang viên Charles.
Ánh đèn bên kia trong nháy mắt dập tắt, chỉ còn lại một mảnh đen sì.
-
Kẻ cầm đầu lúc này đang rời khỏi phạm vi trang viên Charles, rẽ lên một con đường cái.
Lúc này là ban đêm, trên đường phố hoàn toàn yên tĩnh, không có ai.
Cô còn chưa đi được hai bước, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm cùng đi lên.
Sơ Tranh liếc mắt nhìn qua, không hề để ý.
Nhưng xe ngựa này không nhanh không chậm đi theo cô, cũng không có ý tứ muốn vượt qua cô.
Sơ Tranh đi nhanh mấy bước, xe ngựa cũng đi nhanh hơn một chút. Cô đi chậm, xe ngựa cũng chậm.
“...”
Sơ Tranh dừng lại, trực tiếp nhìn về phía xe ngựa.
Hơn nửa đêm, đi theo cô làm gì? Ăn cướp sao?
Xe ngựa dừng lại, cửa sổ xe bị mở ra, khuôn mặt đột ngột xuất hiện trong tầm mắt Sơ Tranh.
Thiếu niên ghé vào cửa sổ xe, vươn tay vẫy vẫy: “Lại gặp mặt rồi.”
Sơ Tranh: “...”
Hơn nửa đêm vật nhỏ ở bên ngoài lắc lư làm gì? Không sợ bị người ta câu đi sao!?