Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thiếu niên thấy Sơ Tranh không có động tĩnh, lại khe khẽ lung lay, biểu cảm cũng vừa vặn phát ra vẻ vô tội đáng thương.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh đột nhiên cầm cổ tay hắn, trước khi thiếu niên giãy dụa ra, gắt gao nắm chặt.
Thiếu niên không giãy dụa ra được, một lát sau giống như ngượng ngùng, nghiêng mặt, vừa vặn ngăn chặn tầm nhìn của Sơ Tranh.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Sơ Tranh hỏi một vấn đề râu ria.
Thiếu niên ngập ngừng một tiếng, trong nhu thuận lộ ra một chút ngượng ngùng: “Năm nay vừa tròn mười bảy.”
“Nhỏ như vậy?”
Thiếu niên bất mãn: “Cô bao nhiêu tuổi?”
Nguyên chủ đương nhiên nhỏ hơn thiếu niên, cho nên Sơ Tranh mở to mắt nói mò: “Mười tám.”
“Không thể nào...” Thiếu niên ngờ vực nhìn cô: “Cô nhìn nhỏ hơn tôi.”
Sơ Tranh mặt không đổi sắc: “Tôi nhìn nhỏ.”
“Hở?”
Không biết thiếu niên tin hay không tin, biểu cảm hơi ngốc, một hồi lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.
“Cô hỏi tuổi tác của tôi làm gì?” Thiếu niên lấy lại tinh thần phát hiện không hợp lý: “Cô không muốn nói cho tôi biết thì thôi.”
Hắn muốn rút tay Sơ Tranh đang nắm về: “Buông ra!”
“Chính anh tự đưa tới.” Sơ Tranh nắm đến trắng trợn.
“Tôi...”
Sơ Tranh tiếp tục quay về vấn đề “tuổi tác” của hắn: “Tôi muốn xem có phải anh là đứa trẻ nhỏ không mà làm nũng giỏi như thế.”
“Cô...” Trên mặt thiếu niên đỏ lên một mảnh: “Cô nói bậy! Ai làm nũng!”
“Ai hỏi thì chính là người đó.”
“...”
Thiếu niên tức đến đỏ mặt, trong đôi mắt màu vàng nhạt đều là nộ khí, cảm giác hung hãn non nớt.
Đáy lòng Sơ Tranh rõ ràng nội tâm con hàng này là thứ đồ gì, cho nên chỉ đùa một lát rồi buông hắn ra, giơ tay sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn: “Bên trong có cái ma pháp trận, có hai người bị nhốt ở bên trong.”
Này nha, biết ngay là rất mềm mà.
Quả nhiên!
Sơ Tranh hài lòng sờ soạng hai lần, sợ chọc tức vật nhỏ lòng dạ hiểm độc, cho nên rất nhanh liền thu tay lại.
Quả nhiên trên mặt thiếu niên hiện lên vẻ tức giận, nhưng sắc thái nhu thuận không giảm, có chút mất hết hào hứng “a” một tiếng.
“Không có hứng thú?”
Mới vừa rồi là ai lôi kéo cô hỏi cho bằng được hả?
“Tôi còn tưởng rằng đã bắt đầu, không nghĩ tới lại đến sớm nha.”
Sơ Tranh liếc hắn một cái.
Thiếu niên nở nụ cười xán lạn, đã không phân biệt ra được dáng vẻ tức giận vừa rồi, lời nói này của hắn không đầu không đuôi, là người thì đều sẽ truy vấn.
Ai biết Sơ Tranh lại nhả ra một câu: “Vậy anh chờ thêm đi?”
Thiếu niên: “...”
Uno đằng sau xém chút nhịn không được cười ra tiếng, nhưng vì anh toàn cho tính mạng mình, Uno cúi đầu xuống càng thấp hơn.
-
Sơ Tranh đang nói chuyện với thiếu niên, người đằng trước đột nhiên nhìn về phía bên này, đám người cũng nhường ra một con đường.
Tận đến giờ phút này, mọi người mới phát hiện đằng sau có thêm một đám người.
Thiếu niên đứng ở đó, mặt mày như họa, dáng người như tùng, giống như quý công tử ngạo mạn đi ra từ trong cung đình.
Trong đám người không ít nữ sinh đều nhìn đến trợn tròn mắt.
“Hắn là ai vậy?”
“Đẹp quá đi!!”
“Hình như là... Vị kia của gia tộc Elvis.” Có người từng gặp, nhỏ giọng nói một câu.
Câu này vừa nói ra, đám người lâm vào trong an tĩnh quỷ dị.
“Thiếu gia Suweb.” Carson thấy rõ người, có chút ngoài ý muốn, lại có chút kỳ quái: “Ngài đến đây từ lúc nào?”
Thiếu niên trong nháy mắt xuất ra sự lễ phép của vãn bối, nhu thuận chào hỏi: “Vừa mới đến.”
Carson: “Ồ... Thiếu gia Suweb tới là có chuyện gì quan trọng sao?”
Gia tộc Elvis, nắm giữ chợ đen to lớn kia, một ngày thu đấu vàng.
Có lẽ phần lớn người không biết vị này, nhưng Carson lại rất quen thuộc.
Vị này rất ít khi rời khỏi Sàn Đấu Thú.
Hắn đột nhiên xuất hiện ở đây, là có chuyện gì xảy ra sao?
“Không có đâu, chỉ là nhàm chán tới xem một chút, Carson tiên sinh không chào đón tôi sao?”
Thiếu niên ngoẹo đầu, biểu cảm siêu vô tội, giống như nếu Carson nói không chào đón một cái, là hắn có thể lập tức biểu diễn ra màn kịch bi thương khổ sở vậy.
Khóe miệng Carson khẽ co giật: “Không có... Chỉ là bây giờ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bên này tạm thời không thể thông qua, nếu như thiếu gia Suweb muốn tham quan, thì có thể đi vòng qua con đường khác.”
“Ui... Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?” Thiếu niên tò mò nhìn vào bên trong.
Carson: “...”
Mục đích của Carson rất rõ ràng, chính là muốn đuổi hắn đi trước, nhưng người ta không muốn hiểu.
Còn có chuyện quan trọng hơn, vì chung sống hòa bình, Carson không tiếp tục đuổi người, nói đơn giản tình huống bên trong một lần.
Cái đơn giản này còn kỹ càng hơn một câu kia của Sơ Tranh.
“Vậy à...” Thiếu niên nghe xong, phản ứng cũng không giống: “Vậy tôi cũng không giúp đỡ được gì đâu.”
Carson còn ước gì hắn đừng giúp, quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh: “Cô là Shelleya sao?”
Sơ Tranh: “...”
Sao lại chuyển đến chỗ ta rồi? Chuyện ở trong đó không liên quan gì đến ta hết nha!
Bây giờ Sơ Tranh không thể phủ nhận, nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm thế kia mà.
Chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Có việc?”
“Đừng khẩn trương, chỉ là muốn nhờ cô giúp một chuyện.” Giọng điệu của Carson rất ôn hòa: “Trận pháp trong kia bài xích nguyên tố ma pháp, thân thể cô không có nguyên tố ma pháp, cho nên...”
Lời này chính là biến tấu mắng cô là phế vật chứ gì.
Nhưng nghe lời người ta nói đi, còn uyển chuyển vô cùng đấy.
“Anh muốn tôi cứu mạng bọn họ?” Sơ Tranh tổng kết tư tưởng chính của Carson.
“Ách... Là muốn nhờ cô thử xem sao.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc lắc đầu: “Không cứu, có thù.”
Carson: “...”
Đám người: “...”
Toàn trường lâm vào tĩnh mịch.
Ngay trước mặt người của hiệp hội ma pháp, cô nói như vậy thích hợp sao?!
Carson nghẹn họng mấy giây, ánh mắt liếc qua thoáng nhìn tiểu thiếu gia tự phụ Suweb kia vậy mà lại đang cười, hơn nữa còn cười đến phi thường xán lạn, lúc này rơi vào mắt hắn ta, liền lộ ra có chút vô sỉ.
Carson nhịn xuống xúc động đánh người.
“Bạn học Shelleya, họ đều là bạn học của cô, cho dù cô có mâu thuẫn với một bạn học trong đó, thì cũng không thể nhìn một bạn học khác xảy ra chuyện đúng không?”
Carson cảm thấy mình nói xong lời này, ánh mắt đám học sinh kia nhìn mình không đúng lắm.
Rất nhanh Sơ Tranh liền thay hắn ta giải đáp nghi vấn: “Hai người đều có thù.”
Carson: “...”
Đây là vận khí chó má gì thế?
Ở đây cũng chỉ có một mình Sơ Tranh là phế... Không phải, thân thể không có nguyên tố ma pháp.
Những học sinh khác trong Học Viện Ma Pháp, mặc dù rất nhiều người đều chưa học ma pháp nhập môn, nhưng bọn họ đã từng khảo nghiệm thiên phú ma pháp, trong thân thể hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút.
Những người còn lại thì càng không cần phải nói.
“Đi ra ngoài gọi người.” Carson phân phó người bên cạnh trước, rồi tiếp tục khuyên Sơ Tranh.
Sơ Tranh kiên trì với quyết định của mình, mặc kệ nói gì cũng không lay động được.
Đám học sinh căn bản không dám lên tiếng nói chuyện, đạo sư bên kia... Được rồi, bọn họ đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, cũng không dám nói.
Bên trong giọng nói của Elsa và Nina càng ngày càng nhỏ.
Người đi gọi người bên kia rất nhanh trở lại, còn chưa đến nơi đã rống to: “Carson đại nhân... Xảy... Xảy ra vấn đề rồi.”
Mi tâm Carson nhảy thình thịch: “Lại xảy ra chuyện gì?”
Người kia mang theo vài phần kinh hoảng: “Truyền Tống trận... Truyền Tống trận mất hiệu lực.”
“Cái gì?”