Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Charles nhìn thấy con gái nhà mình, sắc mặt nặng nề, trực tiếp cho người đi qua xem sao.
Người của Charles vừa tới gần ma pháp trận, thân thể đột nhiên nhào về phía trước một cái, trực tiếp tiến vào trong ma pháp trận.
Đấy.
Ma pháp trận này và cái lúc trước tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, ma pháp trận bây giờ hình như sẽ không hấp thu nguyên tố ma pháp nữa, chỉ bắt bọn họ lại giam trong ma pháp trận mà thôi.
“Mọi người đừng vọng động!”
“Bình tĩnh hết đi!”
Theo vài tiếng quát lớn này, tăng thêm Charles bên kia tự mình làm mẫu, đám người cuối cùng cũng hơi bình tĩnh lại.
“Mẹ nó rốt cuộc thứ này là gì?”
“Sao di tích này lại đột nhiên hiện ra?”
“Có ai có thể nói rõ chuyện ngày hôm nay không?”
“Còn có thứ đồ chơi trên trời kia nữa, ai có thể giải thích được không?”
Đám người nhìn qua theo, thân ảnh cự long như ẩn như hiện trong tầng mây dày.
“Nếu như tôi không nhìn lầm, con rồng kia... Rất giống Ma Long Dila.”
“Ma Long gì? Dila gì?”
“...”
Dòng chảy thời gian trôi nhanh như nước lũ, làm cho rất nhiều người quên đi chuyện đã từng xảy ra, có lẽ từng nghe qua chuyện như vậy, nhưng trong đại não nhất thời chưa kịp phản ứng.
Ma Long Dila.
Cái tên này đi trong đầu mọi người một vòng, sau đó từ từ được một số người nhớ tới.
Ma Long Dila, trong lịch sử bị xem là một sự tồn tại giống như ác mộng, nghe đồn đã sớm bị phong ấn, sao lại xuất hiện ở đây?
Bầu trời đen trầm, mây đen như muốn áp xuống, bầu không khí khiến cho người ta ngạt thở lan tràn trong phế tích.
“... Gerry.” Có người lại nói ra một cái tên.
Người nói ra cái tên này là viện trưởng của Học Viện Ma Pháp, ông ta đang nhìn ma pháp trận kia, giống như đã nhận ra lai lịch của ma pháp trận kia vậy.
“Viện trưởng? Ngài vừa nói ai?”
Viện trưởng Học Viện Ma Pháp lấy lại bình tĩnh, trịnh trọng nói ra một cái tên: “Gerry.”
Đã từng là anh hùng diệt rồng, Thánh ma đạo sư —— Gerry.
Mà con rồng y giết, chính là con rồng lúc này đang bay trên bầu trời kia.
Thời đại của Gerry cách bọn họ quá xa xôi, cho dù là người như viện trưởng thì cũng chỉ từng tìm hiểu về y qua ghi chép.
Nhưng có một chút ma pháp y để lại, lại sử dụng tới bây giờ.
Chỉ là không có ai biết được, ma pháp bọn họ sử dụng là do ai sáng lập.
Charles ngờ vực: “Vì sao viện trưởng lại đột nhiên nhắc đến Gerry?”
Viện trưởng: “Nơi này... Có lẽ chính là nơi mai táng Gerry.”
“Cái gì?”
Người biết cái tên Gerry này khiếp sợ nhìn về phía viện trưởng.
Mà người hoàn toàn không biết Gerry là ai thì rất lơ ngơ, rốt cuộc bọn họ có cứu người hay không đây? Mấy người đang nói chuyện gì vậy? Thứ đồ chơi nghe nói là Ma Long trên trời kia có bắt nữa không?
Đương nhiên suy nghĩ của đám người này, đám người viện trưởng cũng không biết.
Bọn họ vẫn đang chìm đắm trong khiếp sợ.
Cuối cùng Gerry chết ở đâu, không ai biết cả.
Trên một số dã sử có ghi chép, y có chết hay không vẫn còn là một nghi vấn.
Trên một số sách lại ghi rằng, đã từng có người thử đi tìm nơi mai táng Gerry, nhưng mà trừ những tin đồn loạn thất bát tao kia, thì cũng không bất kỳ tư liệu hữu dụng gì.
“Viện trưởng, ngài chắc chắn không?” Nhịp tim của Charles cũng nhanh hơn mấy lần.
“Những trận pháp này...” Viện trưởng không chắc chắn lắm: “Cho dù nơi này không phải là nơi mai táng Gerry, thì tuyệt đối cũng có liên quan đến hắn.”
“Ha ha ha ha...”
Viện trưởng vừa nói dứt lời, một giọng nói xa lạ bỗng vang lên.
“Không nghĩ tới còn có người có thể nhớ rõ ta.” Giọng nói này tang thương cổ phác, từ sâu trong lòng đất truyền đến.
Đám người đồng thời giật mình, dồn dập cảnh giác khởi động ma pháp.
Bọn người viện trưởng càng cảnh giác hơn.
Đáng tiếc mọi người cảnh giác nửa ngày, cũng không có bất kỳ thứ gì xuất hiện, ngược lại là những ma pháp trận kia ngừng vận chuyển.
Người ở bên trong cho là có thể ra, dồn dập xông ra ngoài.
Người không ra ngoài được, ngược lại đụng cho đầu óc mình choáng váng.
Chỉ qua một lát, ma pháp trận ngừng vận chuyển lần nữa vận chuyển lại, ánh sáng càng rực rỡ hơn vừa rồi.
“A —— “
Tiếng kêu thảm thiết từ bên trong góc vang lên.
Trong một ma pháp trận, một học sinh che lấy cổ mình, ngã xuống đất, tất cả mọi người bên trong chen sang một bên khác, để lộ người học sinh kia ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, học sinh kia chỉ còn lại có da bọc xương, dần dần không còn hơi thở nữa.
Đám người chỉ cảm thấy máu tuôn trào lên, trên thân phát lạnh từng đợt, nổi lên từng tầng da gà.
“A!”
“Cứu mạng cứu mạng!!”
“Con muốn ra ngoài, cha, cứu con!”
Âm thanh hoảng sợ, tuyệt vọng từ các nơi khác nhau vang lên, đám người bên này vừa bình tĩnh lại, rốt cuộc không duy trì được nữa, dồn dập chạy về phía con mình.
Các loại ma pháp đập trên ma pháp trận, cũng không thấy có hiệu quả gì.
“Khuyên chư vị không nên uổng phí sức lực.” Âm thanh kia lại vang lên.
Viện trưởng lên tiếng: “Ngài là tiền bối Gerry?”
“Là ta.” Thanh âm kia yếu ớt: “Nhiều năm như vậy, cuối cùng ta cũng gặp lại ánh sáng lần nữa rồi.”
Suy nghĩ của viện trưởng khẽ chuyển, rất nhanh hiểu rõ mấu chốt.
Y đã ở trong di tích này rất lâu...
“Tiền bối Gerry, không biết có thể hiện thân gặp mặt không?”
“Bây giờ còn chưa phải lúc.”
“...” Viện trưởng nhìn mấy người đã gục xuống trong ma pháp trận: “Tiền bối có thể bỏ qua cho những tiểu bối này không.”
Gerry vô cùng phách lối: “Ta còn phải dựa vào bọn họ để ra ngoài, sao có thể bỏ qua cho bọn họ.”
Đám người: “...”
Mẹ nó!
-
Không trung.
Không biết Dila phát giác được cái gì, toàn bộ rồng đều trở nên có chút không đúng.
Rõ ràng nhất chính là nó bay xiêu xiêu vẹo vẹo, như tùy thời muốn hất bọn họ xuống.
Suweb kêu mấy tiếng Dila đều không điều chỉnh lại được.
“Xem ra là ra rồi.”
“Ai ra rồi?”
Suweb đứng dậy, gió thổi vạt áo hắn bay về phía sau, hoa văn màu vàng sinh động như thật nở rộ trong gió.
Thiếu niên thanh thúy mỉm cười: “Thầy của tôi, Gerry.” Giống như chờ mong hưng phấn, lại giống ẩn giấu hận ý cực sâu.
Sơ Tranh: “...”
Anh nói cái gì?
“Chuyện kế tiếp, không liên quan gì đến em cả.” Thiếu niên phân phó Dila: “Mi mang cô ấy rời khỏi đây đi.”
Thiếu niên quay đầu cười với Sơ Tranh một cái, thân thể ngửa ra phía sau, rơi vào trong mây.
Sơ Tranh chỉ có một câu có thể biểu đạt tâm trạng của cô lúc này.
Chuyện quái quỷ gì đây!
Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhảy xuống theo, Dila cẩn tuân mệnh lệnh của chủ nhân, lao xuống muốn tiếp được Sơ Tranh.
Nhưng mà thân thể Sơ Tranh nhoáng một cái, tránh khỏi Dila, cũng cấp tốc tiếp cận Suweb.
Khi Suweb sắp rơi xuống đất, nắm lấy cổ tay hắn.
Trong con ngươi màu vàng nhạt của thiếu niên hiện lên một tia kinh ngạc: “Em...”
“Em cho phép anh nhảy chưa?” Sơ Tranh kéo người vào trong ngực.
Thiếu niên bị ép gác cằm trên cổ Sơ Tranh, một hồi lâu sau hắn cười ra tiếng, nhu thuận dịu ngoan hỏi: “Nhưng anh đã nhảy, em muốn phạt anh thế nào đây?”
Sơ Tranh ôm hắn rơi vào trên phế tích, cách đó không xa chính là trung tâm xảy ra chuyện, đám người kia chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bọn họ.
Nhưng lúc này không ai ngẩng đầu nhìn.
Lực chú ý của bọn họ đều bị giọng nói kia hấp dẫn rồi.
Cho nên những người kia đều bỏ lỡ hai bóng người trùng điệp quấn lấy nhau trên mảnh phế tích này.