Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh dẫn thiếu niên lên lầu, đẩy cửa một gian phòng ra, thuận tiện giúp hắn chuẩn bị nước, cuối cùng tựa bên cạnh cửa: “Cần em giúp anh cởi quần áo không?”
Thiếu niên chớp mắt, gương mặt vừa rồi đỏ lên vì nóng lúc này càng đỏ thêm.
Hắn cúi đầu xuống: “Không... Không cần.”
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, đẩy hắn vào, thuận tay đóng cửa lại.
-
Suweb tắm rửa xong ra, không nhìn thấy Sơ Tranh trong gian phòng, hắn lắc lắc mái tóc còn ướt, giọt nước xẹt qua không khí.
Suweb cứ như vậy đi ra khỏi phòng, ở cửa ra vào, nhìn quanh trái phải, dựa theo trí nhớ, vô thanh vô tức xuống lầu.
Hắn nhìn thấy bóng dáng kia ở trước cửa sổ phòng khách, khóe miệng Suweb khẽ cong, rón rén đi qua, không chút dấu hiệu báo trước giơ tay.
Nhưng mà hắn còn chưa đụng phải người, người phía trước đột nhiên quay lại, nắm đấm mang theo tiếng gió sắc bén quét tới.
Ầm ——
Đồ vật trong hộc tủ bị Suweb đụng rơi xuống đất, đầu hắn cũng cắm trong hộc tủ.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh nhìn nhìn tay mình, lại nhìn thiếu niên che lấy cái trán, đau đến mức ngồi bệt xuống đất.
“Sao anh không tránh?”
Suweb che lấy trán, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh tránh không thoát, em rất nhanh.”
“Tránh không thoát?” Sơ Tranh buồn cười đỡ hắn lên, ấn lên ghế sofa bên cạnh: “Anh lừa gạt ai? Không phải anh biết ma pháp không gian sao?”
“Không biết.” Suweb thấp giọng nói: “Bây giờ anh chỉ là một người bình thường.”
“...”
“Anh không lừa em.” Suweb thấy Sơ Tranh không tin, thần sắc sa sút: “Em cũng cảm thấy anh cướp đoạt lực lượng từ chỗ thầy là để tăng cường lực lượng của bản thân anh sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Thiếu niên lắc đầu: “Không phải.”
Thiếu niên lại thận trọng nhìn Sơ Tranh một chút: “Em tin anh không?”
“Tin.” Mi nói mi là thần tiên trên trời ta cũng tin, chân tướng là gì cũng không quan trọng.
Sơ Tranh tin tưởng mù quáng, lấy lòng thiếu niên.
“Em không hỏi xem rốt cuộc anh làm gì sao?”
Ta ngược lại rất muốn biết, nhưng mi không muốn nói ta cũng không làm gì được mi, nghe được một nửa lòng càng ngứa ngáy, còn không bằng ngay từ đầu ta không hỏi.
Sơ Tranh rất tùy ý nói: “Anh muốn nói không?”
“Muốn.”
Sơ Tranh liền thuận thế hỏi: “Ừ, vậy anh đã làm gì?”
Năm đó Suweb tiến vào di tích, trước khi gặp phải Gerry, bản thân đã trúng ma pháp nguyền rủa.
Nguyền rủa kia không phải Gerry lưu lại, cũng không biết là ai, dường như là vì phòng ngừa có người vào nhầm, sẽ thả Gerry ra.
Người trúng phải nguyền rủa, trước khi gặp được Gerry thì sẽ chết
Đại khái là vận khí hắn tốt, khi tiến vào di tích, đã là một phế nhân, nguyền rủa kia đối với người bình thường giảm đi phân nửa uy lực.
Hắn còn sống gặp được Gerry, cũng dưới sự “dẫn dụ” của Gerry, bái y làm thầy, một lần nữa có được năng lực sử dụng ma pháp.
Nhưng nguyền rủa và giao phó của Gerry hành hạ lẫn nhau trong cơ thể hắn, mỗi một ngày kỳ thật hắn đều không sống tốt.
Nhưng hắn cần những lực lượng kia.
Nhưng mà hắn cũng không muốn bị Gerry chi phối, cuối cùng trở thành thân thể mới mà Gerry tìm kiếm.
Cho nên sau khi hắn ngồi vững vàng trên vị trí kia của gia tộc Elvis, đã nghĩ cách làm sao để toàn thân trở ra.
Đó chính là cách của hắn.
Hết thảy những gì hắn có được từ nơi đó, bây giờ hắn đều trả lại.
Sơ Tranh không xác định Suweb nói có thật không, người này trợn mắt nói mò không ai nhìn ra được.
Nhưng mà...
Cũng không quan trọng.
Thẻ người tốt của mình, trừ cưng chiều thì còn có thể làm gì.
Cho nên Sơ Tranh không chất vấn, chỉ hỏi hắn: “Anh không sợ sau khi mất đi hết thảy, những thứ có được bây giờ cũng biến mất sao?”
Loại gia tộc như Elvis, không có thực lực có thể ngăn chặn những người kia sao?
“Anh có Dila. Quà em tặng, anh rất thích.” Mặt mày thiếu niên mang ý cười: “Anh còn có em.”
Sơ Tranh hít sâu, trịnh trọng gật đầu: “Ừ, có em.”
-
Sơ Tranh lấy thuốc ra, đẩy tay đang che trán của thiếu niên ra.
“Đau...” Thiếu niên rất là quý giá, một chút đau cũng không chịu được, Sơ Tranh đụng một cái lập tức rụt về sau.
Sơ Tranh kéo người về: “Chịu đựng.”
“Nhưng rất đau...”
“Vậy phải làm sao, em lại không thể đau giúp anh.” Cho nên hãy chịu đựng đi.
“...” Thiếu niên hơi phồng má: “Em thổi thổi giúp anh?”
Sơ Tranh không hiểu thấu: “Thoa thuốc không phải càng nhanh khỏi hơn sao?”
Suweb kéo vạt áo cô, cũng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn cô.
Sơ Tranh: “...”
Kết quả chính là Sơ Tranh rất không lưu tình ấn lấy hắn, bôi thuốc cho hắn.
Suweb ôm đầu gối, vô cùng đáng thương núp ở trong góc ghế sofa.
Sơ Tranh mặc kệ hắn, đi ra ngoài mua một chút đồ ăn trở về. Đáng tiếc tiểu thiếu gia bắt bẻ cực kì, cầm đũa, lựa lựa chọn chọn nửa ngày, cũng chỉ ăn hai miếng.
Sơ Tranh: “...”
Được thôi.
Thích ăn hay không thì tùy.
Sơ Tranh không có ý định để Suweb rời đi, Suweb cũng không hề có ý định rời đi, cho nên ban đêm Sơ Tranh trực tiếp sắp xếp một căn phòng cho hắn.
Thiếu niên đói bụng, hầm hừ bò lên giường, nhưng lật qua lật lại không ngủ được, bụng còn kêu ục ục.
Thế là hơn nửa đêm Sơ Tranh đột nhiên bị tiểu thiếu gia lắc tỉnh.
“Làm gì?” Sơ Tranh ngồi dậy, nhìn người trước mặt.
“Anh đói.”
“Ồ.” Sơ Tranh nằm xuống lại, dù sao ta cũng không đói bụng.
Suweb trừng lớn mắt, lần nữa lắc cô: “Anh đói đến không ngủ được.”
“...”
Khi bảo mi ăn thì mi không chịu ăn, bây giờ đói bụng liên quan gì tới ta hả! Ta lại không ngược đãi mi!
Suweb kéo tay Sơ Tranh, đặt trên bụng mình, tủi thân lên án: “Em sờ sờ, nó đang kêu.”
Sơ Tranh: “...”
Tay Sơ Tranh đặt ở phần bụng hắn đột nhiên vòng qua bên hông, kéo người vào trong ngực.
Suweb không có phòng bị, trực tiếp nhào vào trong ngực cô, trán va vào một phát, đau đến mức hắn kêu lên một tiếng đau đớn.
Thanh âm kia tinh tế, lại hơi mềm, nghe giống như mèo con duỗi ra móng vuốt mềm mềm, cào vào trong đáy lòng một cái.
Sơ Tranh nguy hiểm híp mắt: “Suweb, hơn nửa đêm chạy đến phòng em rất nguy hiểm.”
“Hả? Vì sao?” Suweb chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Em sẽ thương tổn anh sao?”
“Không có gì.”
Sơ Tranh buông hắn ra, đứng dậy ra khỏi phòng, Suweb lập tức đứng lên, từ từ đi theo cô, y như cái đuôi nhỏ.
Sơ Tranh lật tìm trong phòng bếp nửa ngày, chỉ tìm được một loại đồ ăn là bánh mì.
Xem ra cần phải gọi đám người hầu đi làm lại rồi.
Một mình cô không thể hầu hạ nổi tiểu thiếu gia này.
Sơ Tranh cầm đồ ra ngoài, Suweb ngồi ở trên ghế sofa, hai tay chống ở hai bên, ngoan đến không được.
“Chỉ có những thứ này, ăn tạm trước đi.”
“Anh không muốn...”
“Vậy anh nhịn đói đi.”
Suweb quệt miệng, không vui lắm nhìn bánh mì trong tay Sơ Tranh, trong con ngươi màu vàng nhạt toàn là xoắn xuýt và giãy dụa.
Cuối cùng không chống được cơn đói, từ từ vươn tay về phía một cái bánh mì.
Động tác của Sơ Tranh nhoáng lên một cái, tay Suweb rơi vào khoảng không, hắn nghi hoặc nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh dựa vào hắn ngồi xuống, ôm người vào trong ngực, xé một miếng đút tới bên miệng Suweb.
Suweb nghi hoặc, không có động tác.
“Không ăn?”
Lúc này Suweb mới chậm rãi há miệng, ăn đồ ăn trong tay Sơ Tranh, chậm rãi nhai nhai rồi nuốt xuống.