Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Cô phải đi về sao?”
“Tạm thời không...” Sơ Tranh ngừng một chút: “Anh không hi vọng tôi ở lại cùng anh à?”
Tân Trục không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi: “Người ở phía trên là bạn của cô sao?”
“Không tính.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng, ánh mắt rơi trên bả vai hắn: “Huống chi hắn ta còn đả thương anh.”
Tân Trục sửng sốt một chút, đả thương hắn... Cùng với việc cô trở về hay không trở về, có quan hệ gì với nhau sao?
Một hồi lâu sau Tân Trục giơ tay mò xuống vị trí bả vai, thì thào một tiếng: “Đã không sao nữa rồi.” Vốn cũng là hắn lén lén lút lút trước.
“Người bên ngoài cũng không tốt như tôi đâu, đừng có chuyện gì cũng nói ra hết, đặc biệt là tuổi của anh.”
Tân Trục đương nhiên biết đạo lý này, chỉ là...
Hắn cũng không biết vì sao, mình giống như đặc biệt tín nhiệm cô.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã có loại cảm giác này.
Sơ Tranh trên dưới dò xét hắn mấy lần, cảm thấy hắn ăn mặc thế này không được, lấy từ không gian ra một bộ quần áo vừa người cho hắn: “Trước tiên thay bộ đồ này đi.”
Tân Trục khiếp sợ nhìn cô: “Cô lấy quần áo từ đâu ra thế?”
Hắn chỉ nhìn thấy cô đột nhiên lấy quần áo ra.
Nhưng trên người cô căn bản không có nơi nào có thể cất quần áo cả.
“Bên ngoài bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, không có việc gì không làm được.” Sơ Tranh ỷ vào Tân Trục ở đây ngăn cách thế giới quá lâu, bắt đầu nói mò.
“Như... Như vậy sao?”
“Mau thay đi.” Sơ Tranh sợ nói quá nhiều, lại khoác lác đến trình độ da trâu, cho nên dữ dằn rống hắn một câu.
Tân Trục còn muốn hỏi là khoa học kỹ thuật gì, bị Sơ Tranh rống một cái, cầm quần áo đi đến nơi Sơ Tranh không nhìn thấy thay.
Vải vóc thoải mái, vừa người lại mềm mại.
Hóa ra bên ngoài đã thay đổi nhiều như vậy...
Tân Trục thay quần áo xong, cảm giác đem đến cho người ta vẫn có một cỗ thư sinh văn nhược, tóc dài lại làm cho hắn nhìn qua có chút u buồn mỹ cảm.
Sơ Tranh lấy cái kéo ra, hướng ma trảo về phía tóc của hắn: “Tới đây, tôi cắt cho anh.”
Trước tiên có thể mò xem tóc có mềm không!
Tân Trục mò mẫm mái tóc dài của mình, hắn vẫn luôn tự cắt sửa, chỉ là gần đây không cắt, cho nên hơi dài.
“Tôi có thể tự... Ôi...”
Tân Trục bị Sơ Tranh ấn ngồi xuống, đầu ngón tay sát qua tai hắn, câu lên một chòm tóc.
Sơ Tranh nắm tóc vuốt vuốt, thất vọng rũ mi mắt xuống, không mềm, cắt!
Tân Trục ngừng thở, như một manequine, không hề nhúc nhích.
Trước khi đến đây Tân Trục chỉ là một chàng trai này nào cũng học tập, không có thời gian tiếp xúc với con gái.
Đến đây thì càng khỏi phải nói, ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Đột nhiên sát gần với người khác phái như vậy, nhịp tim Tân Trục “thình thịch” gia tốc, đứng ngồi không yên.
Nương theo tiếng kéo, tóc rơi xuống theo bên tai hắn, khi xẹt qua gương mặt, hơi ngứa.
Loại cảm giác này Tân Trục chưa từng thể nghiệm qua, làm cho hắn không thích ứng lại cảm thấy quẫn bách, sau đó liền bắt đầu nhỏ giọng nói linh tinh.
“Cô ấy giống như mình, không có gì đặc biệt.”
“Mình không khẩn trương...”
Hắn nhấn chữ rất mơ hồ, Sơ Tranh hoàn toàn nghe không rõ.
“Anh đang nói gì thế?”
Tân Trục bỗng nhiên im lặng, hai tay che miệng, hắn nói gì sao?
Cùng lúc với khi suy nghĩ hiện lên, Tân Trục lắc đầu: “Tôi không có...”
Kéo ở ngay cạnh tai hắn, Sơ Tranh tay mắt lanh lẹ dùng tay bảo vệ đầu hắn, lòng bàn tay dán lên một bên đầu hắn, mang theo nhiệt độ lạ lẫm.
Thân thể Tân Trục cứng lại ở đó.
Sơ Tranh bình tĩnh lấy kéo ra: “Không có gì?”
Tân Trục nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi không nói chuyện.”
“Quỷ nói?” Rõ ràng nghe thấy anh nói mà!
“... Ừ.” Tân Trục vẻ mặt thành thật gật đầu, đáy lòng vô cùng hối hận vì sao mình lại nói ra lời.
“Ồ.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng, xoẹt xoẹt tiếp tục cắt tóc.
Thẻ người tốt đã cố gắng như vậy, làm người tốt, sao có thể vạch trần hắn chứ.
Thẻ người tốt nói gì cũng đúng!
Nếu như không đúng mời tham khảo lại điều đầu tiên.
Kỹ thuật cắt tóc của Sơ Tranh không được tốt lắm, nhưng cũng không tính là kém, cắt tóc xong, Tân Trục nhìn sáng sủa hơn không ít.
Vầng trán lộ ra, gương mặt thanh tuyển kia lại càng thêm xuất sắc.
Có thể là sinh hoạt ở trên núi lâu dài, làn da cũng không phải rất trắng, là loại màu lúa mạch khỏe mạnh.
Phải nuôi cho tốt mới được.
Nuôi con trai quá khó.
【???】 Thứ đồ chơi gì? Nó không nghe lầm chứ?
-
Sơ Tranh ngồi ở trên tảng đá bên ngoài nhìn mấy con chuột bạch lớn kia, lúc này sắc trời dần dần tối xuống, Tân Trục cẩn thận leo lên ngồi ở bên cạnh cô.
“Cô thật sự không trở lại bên chỗ bạn cô sao? Chắc bọn họ sẽ tìm cô...”
“Tôi nói bọn họ không phải bạn của tôi, chẳng qua là vừa vặn đồng hành mà thôi.”
“Cô ở lại nơi này... Làm gì thế?”
“Cùng anh.” Sơ Tranh liếc hắn một cái: “Một mình anh ở đây lâu như vậy, không muốn có một người ở cùng anh sao?”
Tân Trục sửng sốt, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, bàn tay chống vào tảng đá nắm chặt thành quyền: “Tôi đã quen rồi...”
Lúc mới bắt đầu, phát hiện nơi này chỉ có một mình hắn, hắn cũng rất tuyệt vọng.
Nhưng hắn vẫn chịu đựng qua đoạn thời gian kia, nơi này cũng không phải không có một vật sống nào.
Có bọn chuột bạch này, trên núi còn có thỏ, chim...
“Anh không muốn ra ngoài sao?”
“Ra ngoài...”
Tân Trục lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên đứng dậy, trở về bên trong.
Hắn không muốn nói, Sơ Tranh cũng không ép hỏi, một mình ngồi ở bên ngoài đến lúc trời tối.
-
Sơ Tranh ở tạm trong sơn động một đêm, lúc thức dậy Tân Trục đang ôm một đám thực vật xanh mơn mởn trở về.
“Buổi sáng hôm nay có mưa, vận khí không tốt lắm...”
Hắn vừa đi vào bên trong, vừa lầm bầm lầu bầu.
Sơ Tranh trải qua mấy lần, lúc này đã không tiếp tục hỏi hắn nói cái gì nữa, chỉ coi như không nghe thấy.
“Buổi sáng ăn gì đây nhỉ... Hôm qua còn dư lại đậu, nấu đậu ăn đi...”
Tân Trục chia đám thực vật xanh mơn mởn kia ra làm mấy phần, đặt ở trong góc, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên nhìn qua phía Sơ Tranh.
“Cô... Cô dậy rồi à.”
“Ừ.” Sơ Tranh mặc áo khoác vào: “Bên ngoài mưa à?”
“Ừ, nhưng đã tạnh rồi.” Tân Trục nói: “Thời tiết ở đây chính là như vậy, trời mưa chẳng mấy chốc sẽ ngừng.”
“Anh dẫn tôi đi dạo quanh đây được không?”
“... A, được.”
Hai người ăn uống đơn giản rồi cùng đi ra ngoài, bên ngoài bầu trời sáng sủa, không có loại sương mù giống ngày hôm qua.
Tân Trục đi vòng quanh chỗ ở, ánh mắt trong nháy mắt trở nên trống trải.
Nơi xa là dãy núi và dòng sông, mặt sông ẩn ẩn có sương mù tung bay, giống như tấm lụa mờ mịt.
Trong núi có loại hoa không biết tên nở rộ, tươi mát lại xinh đẹp, ngẫu nhiên có thể trông thấy động vật nhỏ bay tán loạn mà qua.
“Đẹp đúng không.” Tân Trục mang theo chút ý cười: “Nơi này là phong cảnh đẹp nhất ở quanh đây.”
“Ừ.”
Sơ Tranh tiếp tục đi lên, bên này có con đường, không biết có phải là do Tân Trục đi thời gian dài mà tạo thành hay không.
Càng lên cao, ánh mắt càng khoáng đạt, không khí dường như cũng càng tươi mát hơn.
“Đừng nhúc nhích!”
Tân Trục đột nhiên gọi Sơ Tranh lại, trong giọng nói cũng đầy vẻ khẩn trương.
“Sao thế?”
Tân Trục ra hiệu cô nhìn dưới chân cô, Sơ Tranh nhìn sang theo, một con rắn nhỏ màu sắc giống như tảng đá đang ngóc đầu, thè lưỡi, chuẩn bị cắn cô.
Sơ Tranh: “...”