Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Anh chạy đến chỗ này làm gì?” Sơ Tranh nhịn xuống xúc động đạp hắn một cước, âm u hỏi.
Tân Trục nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn qua: “Tiểu Thất nó...”
Giọng nói của Tân Trục bỗng nhiên ngừng lại, không quá chắc chắn hỏi: “Cô tức giận?”
Lúc này người đứng trước mặt hắn khí thế không đúng, Tân Trục có thể cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng hắn không biết cô tức cái gì.
“Anh chạy loạn làm gì?” Xảy ra vấn đề rồi tính cho ai?
Tân Trục chỉ vào bên cạnh: “Tiểu Thất... Tiểu Thất đột nhiên chạy, tôi đuổi theo nó ra, nó chạy xuống phía dưới.”
Bên cạnh có cái hố, nhìn bùn đất và dấu vết của cỏ, giống như là lõm xuống, hơn nữa lại là dấu vết mới.
Sơ Tranh hít sâu: “Đừng có đi mà không nói tiếng nào.”
Tân Trục: “...” Nhưng đây là tự do của tôi mà.
Tân Trục nhìn Sơ Tranh một chút, không đáp lời.
Lúc này Diêu Thanh mới đuổi theo tới, chống vào đầu gối thở: “Nơi... Nơi này là nơi vừa rồi chúng tôi gặp phải nguy hiểm. Cái... Hố này hình như trước đó không có.”
Trong hố có dấu chân, nhìn từ phía trên, thì có thể trông thấy phía dưới rõ ràng có không gian.
Vị trí dấu chân hướng vào bên trong, đám người anh Cao kia chắc hẳn đã đi vào.
Tân Trục nhìn vào bên trong nhiều lần, Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: “Không phải anh muốn đi xuống chứ?” Mi dám nói muốn, ta chơi chết mi!
-
Lối đi rất tối, chỉ có ánh sáng của đèn pin soi sáng một khoảng có thể thấy rõ.
Toàn bộ lối đi này đều dùng một loại đá màu đen xây nên, mặt đất cũng dùng loại đá giống vậy trải lên, đạp lên hơi cấn chân.
Nhìn hoàn cảnh này không giống như xây ở thời cận đại.
Trong lối đi rất sạch sẽ, không có bất kỳ vật trang trí gì.
Đi ở bên trong, có tiếng bước chân rất nhỏ vọng lại, ngẫu nhiên còn có gió từ phía trước quét tới, cũng không biết từ đâu thổi tới.
Sơ Tranh đi ở phía trước, Tân Trục đi theo bên người cô, ở phía sau chính là Diêu Thanh.
Diêu Thanh cũng muốn tiến đến bên người Sơ Tranh, nhưng cô ấy không dám.
Luôn cảm thấy vị Liễu tiểu thư kia rất dữ, chỉ có thể ôm cánh tay, run rẩy đi theo phía sau.
Có một chút gió thổi cỏ lay, liền bị dọa đến run chân.
Sơ Tranh soi lên mặt đất, lúc đầu còn có thể trông thấy dấu chân vào, bởi vì dính bùn, nhưng đi đến bên trong, thì những dấu chân kia biến mất rồi.
Cuối cùng khi đi đến một ngã ba, Sơ Tranh dùng đèn pin soi vào hai bên: “Đi bên nào?”
Hai bên đều giống nhau, không nhìn ra bất kỳ điểm gì khác nhau.
“Bên trái.”
Giọng điệu của Tân Trục vô cùng chắc chắn, Sơ Tranh liếc mắt nhìn hắn, Tân Trục tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh, cúi đầu xuống.
Tân Trục cho là cô sẽ hỏi mình, nhưng Sơ Tranh không hỏi gì cả, thu tầm mắt lại, đi về phía bên trái.
“Liễu tiểu thư, Liễu tiểu thư...”
Giọng nói của Diêu Thanh từ phía sau truyền tới, lại xa xa truyền vào chỗ sâu trong lối đi.
“Làm gì?” Giọng điệu Sơ Tranh khó chịu.
Diêu Thanh vịn tường ngồi xổm xuống, giọng nói mệt lả: “Tôi... Tôi cảm thấy sắp không thở nổi, có thể nghỉ một chút được không.”
Không khí trong lối đi không giống với bên ngoài, tố chất thân thể của Diêu Thanh thì chẳng ra sao cả, xuất hiện tình trạng khó chịu cũng rất bình thường.
Sơ Tranh hỏi Tân Trục trước: “Anh có khó chịu không?”
Tân Trục nhìn về phía Diêu Thanh bên kia một chút, nhỏ giọng nói: “Có hơi ngột ngạt, nếu không chúng ta nghỉ một lát đi?”
“Không vội tìm con chuột của anh nữa à?”
“Nó tên Tiểu Thất.” Tân Trục chính danh cho thú cưng nhà mình: “Tiểu Thất rất thông minh, nghỉ ngơi một lát cũng không sao.”
“Tân Trục, anh đừng quá lương thiện trước mặt người ngoài.” Sơ Tranh giơ tay hất tóc trên trán hắn ra, lộ ra hàng lông mày xinh đẹp: “Sẽ bị người ta lợi dụng.”
Tân Trục mím môi, biết cô nhìn ra mình là bởi vì Diêu Thanh nên mới muốn nghỉ ngơi.
“Nhưng cô ấy nhìn có vẻ rất khó chịu.”
“Tôi đã cảnh cáo cô ta, đừng có đi theo tới. Là chính cô ta không tự chịu trách nhiệm với bản thân mình, nếu đã như vậy, tôi không cần thiết phải phụ trách cho hành vi của cô ta.”
“...”
Tân Trục trầm mặc một hồi: “Cô nói lương thiện sẽ bị người ta lợi dụng, cô cũng sẽ sao?”
Hỏi xong Tân Trục liền hối hận rồi.
Thời gian bọn họ quen biết, không đủ để có thể hỏi vấn đề như vậy.
Nhưng cũng đã nói ra miệng, hắn cũng không thu về được.
Sơ Tranh đột nhiên tắt đèn pin đi, ánh mắt Tân Trục lâm vào trong bóng tối, trong nháy mắt cảm giác được người đứng trước mặt mình nhích lại gần.
Mùi hương trên người cô không hề giống với bất cứ mùi hương nào, đó là mùi hương hắn chưa từng được cảm thụ bao giờ, nhưng lại cảm thấy an tâm thoải mái.
Tân Trục cảm giác nhịp tim của mình đang dần dần gia tốc.
—— Khi nhìn thấy người ấy, tim tôi sẽ đập rộn lên, huyết dịch sôi trào. Bên tai không nghe được bất kỳ âm thanh gì, đôi mắt cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ có người, chỉ còn lại người.
Trong đầu Tân Trục bỗng nhiên hiện lên đoạn văn này.
Đây là dòng chữ mà có người viết lên khoảng trống trên quyển sách kia.
Lúc ấy hắn căn bản không có cách nào thể nghiệm ý cảnh của câu nói này, nhưng bây giờ dường như hắn có thể cảm giác được.
Trên gương mặt xẹt qua xúc cảm mềm mại, giọng nói của cô vang lên bên tai.
“Tôi đương nhiên sẽ, tôi muốn lấy được anh mà.”
Cạch...
Tia sáng sáng lên, Sơ Tranh vẫn đứng ở đằng xa, giống như người vừa rồi đứng cách hắn rất gần không phải cô.
Hô hấp của Tân Trục lúc này mới thật sự có chút không trôi chảy.
Cô nói lời kia là có ý gì?
Diêu Thanh chỉ nhìn thấy Sơ Tranh và Tân Trục đang nói chuyện, nhưng nói cái gì thì cô ấy không nghe rõ.
Bây giờ Diêu Thanh có thể xác định, quan hệ của hai người... Không đơn giản.
Chàng trai kia rốt cuộc là xuất hiện từ đâu? Đi theo đám bọn họ đến sao?
Mặc dù Sơ Tranh nói với Tân Trục lời như thế, nhưng cũng không đi về phía trước, mà là dựa trên vách đá sạch sẽ, dùng đèn pin chiếu vào chỗ sâu trong lối đi.
Tân Trục lui lại mấy bước, phía sau lưng chống vào bức tường băng lãnh, lãnh ý trong nháy mắt từ phần lưng truyền xuống toàn thân, xua tan cỗ hơi nóng kia.
—— Tôi muốn lấy được anh mà.
Tại sao cô lại nói câu này?
Là bởi vì bí mật trên người hắn sao?
Hay là...
-
“Tôi nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi.” Diêu Thanh lên tiếng, đánh vỡ không khí tĩnh mịch bên này.
Sơ Tranh đứng dậy, thuận thế kéo tay Tân Trục, căn bản không cho hắn cơ hội phản bác, đi thẳng về phía trước.
Tân Trục đang suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên bị kéo đi lên phía trước, dưới chân lảo đảo mấy bước mới đuổi theo bước đi của Sơ Tranh được.
Diêu Thanh thì đi theo ở phía sau.
Tân Trục không dám hỏi nhiều, thật lòng bắt đầu tìm kiếm Tiểu Thất.
Sơ Tranh vốn đang kéo cổ tay Tân Trục, thấy hắn không giãy dụa, liền yên tâm lớn mật nắm bàn tay hắn.
Đi được một khoảng cách, bước chân của Sơ Tranh đột nhiên ngừng lại.
Trong không khí có mùi máu tanh...
Không tính là nồng đậm, từ chỗ xa truyền tới.
Rất nhanh bọn họ đã nghe thấy tiếng người thở dốc, tiếng thở dốc khi sắp tử vong.
Chùm sáng chiếu sáng, phía trước có một cái bóng đen nằm, theo khoảng cách rút ngắn, Sơ Tranh thấy rõ người nằm ở đó.
Tạ Ninh Phong.
Quần áo trên người anh ta bị kéo hỏng, cả người nằm rạp dưới đất, cánh tay và trên đùi đều đang chảy máu, trên mặt cũng là vết thương, vô cùng thê thảm.
Tân Trục theo bản năng muốn đi xem, Sơ Tranh kéo hắn lại.
“Tạ tiên sinh.” Diêu Thanh đằng sau tiến lên, đỡ Tạ Ninh Phong dậy: “Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao anh lại ở đây? Mấy người anh Cao đâu?”
Tạ Ninh Phong hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, nhấn chữ cũng khó khăn, đôi mắt tan rã dần dần mất đi tiêu cự.
Anh ta dùng khí lực sau cùng, chỉ về phía trước, sau đó cánh tay kia bất lực rũ xuống.