Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1864: Chương 1864: Mê thất hoang dã (23)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Người trên người?

Cô còn cần trở thành người trên người sao?

Cô vốn đã là người trên người!

Sơ Tranh trầm mặc một hồi, đột nhiên đặt câu hỏi: “Anh muốn tôi làm gì?”

Nụ cười của anh Cao có chút cao thâm: “Liễu tiểu thư, không phải tôi cần cô làm gì, mà là chúng ta cùng làm, câu nói nhiều người sức mạnh lớn chắc hẳn Liễu tiểu thư đã từng nghe qua rồi chứ.”

Nhiều người sức mạnh lớn... Đây là coi ta thành đá kê chân sao?

Sơ Tranh nhìn chằm chằm anh ta vài giây, nói rõ từng chữ: “Tôi không có hứng thú.”

Anh Cao: “...”

“Liễu tiểu thư có thể suy nghĩ thật kỹ, nếu như thay đổi chủ ý, thì lúc nào cũng có thể tìm tôi.”

Khi anh Cao rời đi, để lại đồ ăn và nước trong tay.

-

Anh Cao trở lại chỗ Cam Lộ bên kia, Cam Lộ cắn một khối lương khô: “Anh Cao, anh nói gì với cô ta vậy?”

“Cô cảm thấy cô ta thế nào?”

“Liễu Sơ Tranh?”

“Ừ.”

Cam Lộ nhíu mày, nói: “Trước đó cảm thấy cô ta giống như một sinh viên chưa từng bước ra xã hội, ăn một chút khổ cũng không chịu được. Về sau cảm thấy cô ta bình tĩnh hơn tôi nghĩ, bây giờ...”

Cam Lộ nói đến đây thì ngừng lại, dường như không biết nên nói thế nào.

Anh Cao nhíu mày truy vấn: “Bây giờ thế nào?”

“Bây giờ...” Cam Lộ lắc đầu: “Không nhìn thấu cô ta.”

“Thực lực của cô ta cũng không kém.” Anh Cao nói: “Tôi muốn hợp tác với cô ta.”

“Hợp tác?”

Cam Lộ không lập tức phản bác, mà là rơi vào trầm tư.

Thật lâu sao, Cam Lộ tỉnh táo khuyên anh Cao: “Anh Cao, cô ta không phải người anh có thể khống chế được, anh muốn hợp tác với cô ta thì phải nghĩ cho rõ ràng.”

“Hơn nữa, anh làm sao xác định, những chuyện phát sinh bây giờ không liên quan gì đến cô ta chứ?”

Một nhóm người trong này, người có khả năng ra tay nhất chính là cô.

“Ừ, điểm này tôi cũng biết rõ, nhưng bây giờ chỉ còn lại tôi và cô, phía sau còn phát sinh những chuyện gì chúng ta còn chưa biết, cho nên bây giờ hợp tác là biện pháp tốt nhất.”

Nói đến đây, anh Cao cười lắc đầu.

“Người ta còn chưa nhất định sẽ hợp tác với tôi.”

-

Không khí trong phòng đá dần dần trở nên mỏng manh hơn, Lê Điềm ngồi dưới đất, cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

“Anh Thần... Không phải chúng ta sẽ chết ở chỗ này chứ?”

“Đừng nói lung tung.” Lam Thần tức giận quát một tiếng.

Sao bọn họ có thể chết ở chỗ này.

Tuyệt đối không thể.

Cam Lộ chiếu đèn pin, không ngừng đảo qua vách tường của phòng đá, tìm kiếm cơ quan.

So với Diêu Thanh đã sắp té xỉu, và Lê Điềm hoang mang lo sợ, thì Cam Lộ lộ ra vẻ quá trấn định.

Sơ Tranh dựa vào tường, lúc ban đầu Tân Trục ngồi xổm trên mặt đất, Tiểu Thất vòng quanh hắn chạy tới chạy lui.

Nhưng mà không biết từ lúc nào, Tân Trục dần dần dựa vào tường, dáng vẻ nhìn rất khó chịu.

“Sao thế?”

Sơ Tranh phát hiện dị thường của Tân Trục, đáy lòng đột nhiên trở nên khẩn trương.

“Khó chịu...” Tân Trục cảm thấy khó thở.

Sơ Tranh cũng phát hiện dưỡng khí ở nơi này càng ngày càng ít.

Cứ chờ đợi như thế, nói không chừng mọi người đều sẽ chết ở chỗ này.

“Nhịn một chút.” Thẻ người tốt sao lại yếu như vậy chứ.

Sơ Tranh vừa phun tào, vừa để Tân Trục ngồi xuống, đứng dậy đi đến trước cửa đá nhìn xem, ngón tay xẹt qua trên cửa đá.

“Liễu tiểu thư, cô...”

Anh Cao còn chưa nói hết lời, trên cửa đá trước mặt đột nhiên xuất hiện vết rách như mạng nhện, một giây sau liền sụp xuống.

“...”

Đám người trong phòng đá trợn mắt hốc mồm.

Xảy ra chuyện gì?

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Sơ Tranh nhíu mày nhìn đá trước mặt, tâm tình cực kỳ không tươi đẹp.

Phía sau sao lại biến thành đá rồi?

Vừa rồi không phải bọn họ vào từ đây sao?

Chơi ta à!!

Sơ Tranh bực bội xử lý tầng đá tiếp theo, đằng sau đều nhìn thấy bùn đất, vẫn không trông thấy bất cứ lối đi nào.

Sơ Tranh: “...”

Muốn nói một câu mà người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội không nên nói.

“Tại sao lại như vậy?” Lê Điềm lấy lại tinh thần từ trong thao tác lẳng lơ của Sơ Tranh, mặt mũi tràn đầy không thể tin.

Vì sao sau cửa đá lại biến thành như vậy?

“Không phải chúng ta sẽ chết ở đây chứ!”

“Tôi không muốn chết ở đây.”

“Anh Thần...”

“Làm sao bây giờ!”

Lam Thần bị Lê Điềm làm cho màng nhĩ vô cùng đau đớn, quát lớn một tiếng: “Câm miệng!”

Trong phòng đá đột nhiên an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hít thở hoặc nặng hoặc nhẹ của đám người, đan xen vào với nhau, lộ ra vẻ nặng nề.

Sơ Tranh bực bội đến muốn đạp đồ, cảm nhận được đằng sau có người nhìn, khắc chế xúc động, len lén túm lấy quần áo.

Tỉnh táo.

Tỉnh táo.

Không thể xúc động.

Phù ——

Sơ Tranh thở ra một hơi, quay người dò xét toàn bộ phòng đá.

Trên vách đá khắc tranh, nắp quan tài đá trên đất, quan tài đá bị mở ra, thi thể...

Nơi này tuyệt đối không phải là tử lộ, nhất định có thể ra ngoài.

Trong đầu Sơ Tranh hiện lên nơi vừa rồi những người này đã tìm tòi qua, toàn bộ phòng đá cơ hồ đều đã bị bọn họ sờ khắp nơi.

Không đúng!

Sơ Tranh ngửa đầu nhìn lên đỉnh đầu.

Phía trên bọn họ chưa từng sờ qua, bởi vì bọn họ không thể đi lên.

Sơ Tranh cũng không tiện trực tiếp biểu hiện ra mình có thể “bay” lên, chỉ có thể âm thầm dùng ngân tuyến lục soát ở phía trên một vòng.

Một phút sau...

Vẻ mặt của Sơ Tranh càng khó coi hơn.

Cũng không phải ở phía trên, vậy là ở đâu?

Tất cả mọi người trong phòng đá bị bóng tối của cái chết bao phủ, thần sắc của anh Cao và Cam Lộ đều có chút u ám và lo lắng.

Tiểu Thất đột nhiên chạy đến bên chân Sơ Tranh, phi thường có nhân tính chỉ về phía Tân Trục bên kia.

Sơ Tranh lập tức tới ngay: “Sao thế?”

Hô hấp của Tân Trục rất nhạt: “Quan, quan tài đá.”

Quan tài đá?

Sơ Tranh nhìn về phía chiếc quan tài đá bị mở ra kia, vừa rồi quan tài đá đều bị bọn họ sờ soạng trong trong ngoài ngoài một lần, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Dường như Sơ Tranh nghĩ đến cái gì đó: “Chờ tôi chút.”

Quan tài đá mặc dù bị bọn họ sờ qua, nhưng phía dưới quan tài đá cũng chưa bị kiểm tra.

Sơ Tranh thử đẩy quan tài đá, không đẩy được.

Động tác của Sơ Tranh gây nên sự chú ý của anh Cao và Cam Lộ.

Sơ Tranh thử bốn phương tám hướng, bất kể đẩy thế nào, cũng không đẩy được.

Được thôi.

Ngươi ép ta đánh.

Sơ Tranh lui ra phía sau hai bước, nhấc chân liền đạp.

Quan tài đá theo tiếng mà nát, đá văng ra khắp nơi.

Sơ Tranh thô bạo đá văng hòn đá, đi xem phía dưới quan tài đá, phía dưới là một khối đá nguyên, Sơ Tranh thừa dịp người bên kia chưa tới, trực tiếp đập bể hòn đá ra.

Sau khi đẩy hòn đá ra, Sơ Tranh liền nhìn thấy cơ quan bị đè ở phía dưới.

Sơ Tranh vừa chuẩn bị ấn xuống, anh Cao ngăn cô lại: “Liễu tiểu thư.”

“Làm gì?”

“Cẩn thận vẫn hơn.”

Giọng nói Sơ Tranh lãnh đạm: “Sắp chết đến nơi còn cẩn thận gì nữa?”

Anh Cao: “...”

Lúc này còn chưa thật sự tới thời điểm phải chết, nói loại lời này thích hợp sao?

Sơ Tranh vung tay lên, dưới tầm mắt vội vàng không kịp chuẩn bị của anh Cao, đè xuống.

Răng rắc ——

Sau tiếng vang rất nhỏ, phòng đá cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Sơ Tranh: “...”

Anh Cao: “...”

Sơ Tranh đứng dậy trở lại bên người Tân Trục, cơ hồ là đồng thời khi cô bắt lấy tay Tân Trục, toàn bộ mặt đất chấn động.

“A!”

“Thanh Thanh!”

“Cẩn thận!”

Giọng nói của anh Cao và Cam Lộ giao chồng lên nhau, một bên khác, tiếng thét chói tai của Lê Điềm cũng xuyên tới.

Mặt đất vỡ ra khe hở, người cách quan tài đá gần nhất, căn bản không có phòng bị, trực tiếp rơi xuống.

Sơ Tranh và Tân Trục cũng không ngoại lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.