Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhìn gần một phút đồng hồ, dời mắt đi, thuận tiện dời cả ánh sáng đi.
Tân Trục ẩn trong bóng đêm, cả người đều thả lỏng ra.
“Có mệt không, cần nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp không?” Sơ Tranh hờ hững hỏi, âm điệu cũng không có gì khác biệt so với trước đó.
Giống như vừa rồi bọn họ không...
Tân Trục dừng suy nghĩ loạn thất bát tao lại: “Không mệt, chúng ta tiếp tục đi đi.”
Sơ Tranh rất ngay thẳng gật đầu: “Ừ.”
-
Không biết đi bao lâu, cuối cùng Sơ Tranh cũng nhìn thấy một chút ánh sáng.
Ánh sáng kia rất yếu ớt, nhưng bọn họ càng tới gần, ánh sáng dần dần mạnh hơn.
“Theo sát em.”
Tân Trục mơ hồ đáp một tiếng.
Sơ Tranh xuyên qua ánh sáng, trong nháy mắt khi tầm mắt cô rõ ràng, liền phát hiện mình đứng trong một ngôi làng non xanh nước biếc.
“Tân Trục?”
Sơ Tranh lập tức nhìn về phía bên cạnh, trong tay trống rỗng, bên cạnh cũng không có bóng dáng của Tân Trục.
Mộng cảnh? Ảo giác? Hay là thứ gì khác?
Sơ Tranh lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu dò xét thôn xóm trước mặt, kiến trúc giản dị, toàn là lều xây bằng gỗ.
Có người đi lại, trên người đều mặc da thú, những người này rõ ràng không nhìn thấy cô.
Sơ Tranh đi vào trong thôn xóm kia, cô nhìn thấy một vài thứ như bức tránh trong căn phòng đá lúc trước.
Nơi này là Hạ Di Tộc?
Nhưng vào lúc này, một đám người đi từ trong một gian lều ra.
“Thật sự phải xử tử hắn sao?”
“Trái với quy định của tộc, xúc phạm thần linh, nhất định phải xử tử.”
“Ai...”
“Thông báo cho mọi người đi.”
Người trong thôn làng rất nhanh đi về một phương hướng, Sơ Tranh chỉ dừng vài giây, nâng chân đi theo.
Tất cả mọi người tập trung ở vị trí trung tâm nhất của thôn xóm, một nam một nữ bị trói quỳ ở giữa.
Nữ ăn mặc rõ ràng không giống những người khác, là váy áo cắt may bằng vải vóc.
Nam thì giống với những người khác.
“Lại dám mang ngoại nhân vào đây, còn dám mạo phạm thần minh, đúng là muốn chết mà?”
“Năm đó tôi đã nói rồi, bây giờ tiểu tử này phạm trọng tội rồi thấy không.”
“Bớt tranh cãi đi, nhìn hết qua đây.”
Đám người xì xào bàn tán không ngừng, nhưng đều dần dần yên tĩnh lại.
Bọn họ muốn xử tử hai người kia, nguyên nhân là người nam tự tiện dẫn ngoại nhân tiến vào, còn mạo phạm thần linh gì đó.
Sơ Tranh nhìn thấy tất cả mọi người quỳ xuống, lấy tư thế cô từng thấy trên bức tranh khắc trên đá, vây quanh người ở giữa.
Người nào cũng nhìn rất thành kính.
Phảng phất như hai người ở giữa kia, chính là thần minh trong miệng bọn họ.
“Thả cô ấy đi, chuyện này là do tôi làm, các người thả cô ấy ra!” Người nam hét to.
“Muốn chết thì cùng chết.” Người nữ lại biểu hiện rất quyết tuyệt.
“Không...”
Người nam và người nữ trình diễn một màn kịch tình thâm dứt khoát sinh ly tử biệt, đám người kia lại không ai đáp lại, chuyên chú quỳ lạy.
“Thỉnh cầu thần minh!”
Theo tiếng hô to này, Sơ Tranh trông thấy gương mặt người nam trong nháy mắt lộ ra thần sắc xám xịt.
Sau đó...
Gương mặt kia đột nhiên biến thành Tân Trục.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên nhìn qua phía cô, trên mặt mang vẻ hoảng hốt và tuyệt vọng: “Cứu anh.”
Sơ Tranh: “...”
Yêu ma quỷ quái gì!
Còn đổi gương mặt nữa?!
Với tính cách của Tân Trục, làm sao có thể dễ dàng cầu cứu cô như vậy.
Cho rằng ta dễ lừa chắc!
Sơ Tranh hờ hững nhìn, cô cũng muốn nhìn thử xem, phương thức thỉnh cầu thần minh này là thỉnh cầu kiểu gì.
“Tân Trục” thấy Sơ Tranh không hề dao động, vẻ mặt càng thêm tuyệt vọng: “Không phải em đã nói sẽ bảo vệ anh sao?”
“Anh cũng đã cùng người khác song túc song tê rồi, tôi bảo vệ anh làm gì? Nón xanh này tôi không đội.” Sơ Tranh đột nhiên đáp lời.
“Tân Trục” lắc đầu: “Anh không biết chuyện gì xảy ra, em tin tưởng anh.”
Ta tin ngươi cái quỷ.
Sơ Tranh không đáp lời nữa, mặc cho “Tân Trục” nói gì, cô đều không hề dao động.
“Tân Trục” đột nhiên thay đổi sắc mặt, dữ tợn cười lên: “Cô không cứu tôi, cô sẽ hối hận, cô sẽ hối hận.”
Cô! Sẽ! Hối! hận!!
Mấy chữ này giống như ma âm rót vào tai, không ngừng vang vọng ở bên tai.
Cô hối hận gì chứ?
Đây không phải là ảo cảnh sao?
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn “Tân Trục” cười nhe răng, ánh mắt liếc qua bên trong, đỉnh đầu có thứ gì đó rơi xuống, hiện ra từng trận hàn quang.
Ở trong mảnh hàn quang này, “Tân Trục” cười càng thêm hung hăng ngang ngược, Sơ Tranh đột nhiên có chút cảm giác kỳ quái.
Ngay dưới gương mặt “Tân Trục” nhe răng cười kia, trong thoáng chốc Sơ Tranh nhìn thấy Tân Trục chân chính.
Không đúng!
Đáy lòng Sơ Tranh thầm mắng một tiếng, chạy qua phía bên kia.
Thứ rơi xuống chính là chùm sáng, Sơ Tranh cơ hồ đến đồng thời với chùm sáng.
Cô dùng một tay bảo vệ Tân Trục, ngân tuyến chống lên một vùng không gian, ngăn trở những chùm sáng kia.
“Cô xem, tôi đã nói cô sẽ hối hận.” Bên tai Sơ Tranh lần nữa vang lên giọng nói kia, mang theo vẻ quỷ dị và cười trên nỗi đau của người khác.
Sơ Tranh nhìn Tân Trục được cô bảo vệ, đã không còn ý thức.
Cô có thể cảm giác được nhiệt độ trên người Tân Trục.
Cũng có thể cảm giác rõ ràng được, đây chính là thẻ người tốt của cô.
Đáy mắt Sơ Tranh một mảnh âm trầm.
Lúc ban đầu cô tưởng rằng bị sinh ra ảo giác, dựa theo khuôn sáo cũ, nhất định sẽ để người quen thuộc đến dẫn dụ cô.
Thẻ người tốt là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng cô không nghĩ tới, Tân Trục lại là thật.
Đợt chùm sáng thứ nhất không thể rơi trên người cô, lúc này đang chậm rãi tán đi.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài, những người trước đó còn không nhìn thấy cô, lúc này lại giống như có thể trông thấy cô.
Trong mắt mỗi người đều lộ vẻ quỷ dị.
Ánh mắt tĩnh mịch khô khan, nhìn chòng chọc vào cô.
Loại ánh mắt này, có một loại cảm giác quỷ dị và kinh dị làm cho người ta không rét mà run.
“Kẻ mạo phạm thần linh, chết!”
“Kẻ mạo phạm thần linh, chết!”
“Kẻ mạo phạm thần linh, chết!”
Bọn họ đồng thời hô hào câu nói này, âm thanh cũng vô cùng quỷ dị, mỗi một chữ đều giống như có thể ăn sâu vào trong não của con người.
Mẹ nó rốt cuộc đây là thứ gì?
Sơ Tranh không thèm để ý đến bọn họ, dự định làm Tân Trục tỉnh lại trước.
“Tân Trục, tỉnh lại đi.”
“Tân Trục, có thể nghe thấy lời em nói không?”
“Tân Trục?”
Sơ Tranh liên tiếp kêu mười mấy tiếng, lúc này Tân Trục mới chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh: “Sơ... Đây là nơi nào?”
“Không biết.” Sơ Tranh đỡ hắn dậy: “Cảm thấy thế nào? Có nơi nào không thoải mái không?”
Tân Trục cau mày, giơ tay bóp trán: “Đau đầu... Âm thanh kia... Anh lại nghe thấy.”
Âm thanh kia?
Sơ Tranh cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Trước tiên cần phải nghĩ cách rời khỏi nơi quỷ quái này đã.
Ánh mắt Sơ Tranh dừng lại trên đám thôn dân ở bên ngoài, giết chết bọn họ chắc là được rồi nhỉ?
Sơ Tranh cảm giác suy nghĩ này của mình hoàn toàn có thể làm được.
Cô lập tức đỡ Tân Trục đứng lên, cổ tay khẽ chuyển, ngân tuyến từ cổ tay cô rơi xuống, ngân mang hiện lên, cực nhanh chạy về phía thôn dân gần nhất.
Trong nháy mắt khi ngân tuyến quấn lên thôn dân, người kia lập tức hóa thành bột mịn, biến mất tại chỗ.
Tiếp đó là người thứ hai, thứ ba...
Thôn dân rất nhanh liền biến mất mười người, lộ ra một khoảng trống.
Nhưng vào đúng lúc này, những thôn dân vừa rồi biến mất kia, lại cực nhanh bổ sung trở về.
Vẫn là những người kia, vẻ mặt y đúc, vị trí cũng y đúc...
“...” Còn chơi kiểu này nữa?
Sơ Tranh vung tay lên, lần này trực tiếp biến mất một mảnh, bột mịn bay lả tả rào rào rơi xuống.