Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1871: Chương 1871: Mê thất hoang dã (30)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cha ông ta trốn qua một kiếp, sau khi trở về, không hề đề cập tới chuyện thù hận.

Mãi đến sau đó không lâu, hành vi của cha ông ta càng ngày càng cổ quái.

Ông ta luôn luôn trông thấy cha lầm bầm lầu bầu gì mà “kẻ mạo phạm thần linh, chết!”

Ngay từ đầu thì còn tốt, chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện thần sắc đỡ đẫn lặp lại lời này.

Nhưng dần dần, thần chí và hành vi đều càng ngày càng kỳ quái.

Người trong thôn đều nói ông điên rồi, còn có người nói ông bị nguyền rủa.

Cha ông ta cũng không sống quá lâu, năm thứ năm sau khi ra khỏi nơi đó, thân thể liền sụp đổ, nằm ở trên giường, không thể xuống giường được nữa.

Ông ta nhìn cha mình càng ngày càng suy yếu, sắp đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh.

Vào đêm trước khi cha ông ta chết, cha đột nhiên gọi ông ta vào.

Vào thời điểm này, người cha vốn nên thần chí không rõ của ông ta, trong mắt một mảnh sáng tỏ.

Cha nói cho ông ta biết, nhất định phải tìm được thứ đã mất đi, bằng không thì sẽ có đại họa lâm đầu.

Nói xong câu đó, cha lại khôi phục dáng vẻ trước đó.

Trong miệng không ngừng lẩm bẩm “kẻ mạo phạm thần linh, chết!”

Ông ta không hiểu lời kia của cha mình là có ý gì, sau khi cha qua đời mấy năm, cũng không có việc gì phát sinh, ông ta lấy vợ sinh con.

Nhưng mà...

Sau khi con của ông ta sinh ra không bao lâu, không hiểu thấu mắc một cơn bệnh nặng, không bao lâu thì chết.

Đứa bé đầu tiên như thế.

Đứa bé thứ hai cũng là như thế...

Ông ta nhớ tới câu nói của cha mình.

Nhưng mất cái gì?

Làm sao để tìm về?

Ông ta hoàn toàn không biết gì cả.

Ông ta lật tìm tất cả mọi thứ của cha, rốt cuộc tìm được một chút manh mối.

Tất cả mọi chuyện, đều chỉ hướng về chỗ năm 88 kia.

Ông ta quyết định đi đến đó một lần.

Dựa theo lộ tuyến mà cha mình ghi chép lại, ông ta thành công xuống được dưới đất, tìm được cái chỗ lúc trước bọn họ nghiên cứu.

Cũng tìm được một chút tư liệu ghi chép.

Ông ta mang tất cả mọi thứ đi, chậm rãi nghiên cứu, cuối cùng ông ta cũng hiểu được lời kia của cha là có ý gì.

Ông ta tìm được tư liệu của những người năm đó.

Dùng thời gian thật lâu mới tìm được bọn họ.

Bưu kiện nặc danh là ông ta bảo Cam Lộ gửi.

Chủ thuyền cũng chính là do ông ta giết.

Ông ta thừa dịp ra ngoài nói chuyện với chủ thuyền, giết chết bọn họ.

Thi thể của Tiểu Khâu là Cam Lộ chuyển tới, có đôi khi cô ta thừa dịp cãi nhau bất mãn, rơi lại phía sau một chút, chính là quay trở lại chuyển thi thể.

Tạ Ninh Phong và Tiểu Mạc thì đơn giản hơn.

Phía dưới này nhìn có vẻ rất vòng vèo, nhưng chỉ cần tìm đúng đường, thì rất dễ dàng có thể đi đến nơi đây được.

Trong tay ông ta có bản đồ do cha để lại, hành động ở dưới này, tự nhiên là như cá gặp nước.

“Tôi chỉ không nghĩ tới... Sẽ nhìn thấy người năm đó.” Chú Dân phức tạp nhìn Tân Trục.

Người này... Sao có thể sống lâu như thế? Ngay cả dung mạo cũng không thay đổi.

Nhưng bây giờ đều không quan trọng, hết thảy đều phải kết thúc.

Kẻ mạo phạm thần linh, chết.

“Khi ông nội tôi qua đời, căn bản không để lại thứ gì cả.” Anh Cao nghe xong lập tức nhíu mày.

Trừ những câu nói dụ dỗ người ta kia.

Căn bản không để lại bất cứ thứ gì.

Chú Dân ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt tĩnh mịch: “Thứ kia ở ngay trong thân thể cậu.”

“... Cái gì?”

Trong thân thể anh ta?

Ánh mắt chú Dân nhất nhất lướt qua Lam Thần và Diêu Thanh: “Các cô cậu có thể thuận lợi sống sót, đều dựa vào thứ bọn họ trộm đi.”

Đám người: “...”

Mặc dù lời chú Dân nói tách ra bọn họ đều nghe hiểu được, nhưng hợp lại với nhau, sao lại nghe không hiểu nhỉ.

Ánh mắt chú Dân dời về phía gốc cây phát sáng ở giữa kia: “Hết thảy đều nên kết thúc rồi, thứ không thuộc về các người, vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về các người.”

“Thứ gì... Ông nói cho rõ ràng đi!” Trên người bọn họ có thứ gì?

Ánh mắt chú Dân dần dần trở nên tan rã, giống như những thôn dân trông thấy trong huyễn cảnh trước đó.

Cánh môi khô nứt khẽ nhếch, như nguyền rủa, từ chữ tràn ra từ trong cổ họng: “Kẻ mạo phạm thần linh, chết!”

Sơ Tranh lui lại một bước, nắm chặt tay Tân Trục.

Ánh sáng của cây phát sáng còn sáng hơn vừa rồi, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng độ sáng, toàn bộ không gian cơ hồ sáng như ban ngày.

Ngay lúc này, Cam Lộ động.

Cô ta nghiêng người lách qua Sơ Tranh, chạy về phía Lam Thần ở gần nhất, nắm lấy bả vai Lam Thần, chỉ vài động tác đã đè người vào biên giới chùm sáng.

“A...”

Thân thể Tân Trục đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống đất.

“Tân Trục?”

Tân Trục che đầu, trên mặt không có chút huyết sắc nào.

Đau quá.

Âm thanh kia...

Lại tới.

Nó tựa như ma âm, không ngừng vang lên bên tai.

Đau quá...

Lông mày Sơ Tranh nhẹ chau lại, quyết định thật nhanh, giơ tay bổ ngất Tân Trục.

【...】

Mẹ nó cô là ma quỷ à!

“A...” Diêu Thanh ngồi sập xuống đất, hoa dung thất sắc: “Cam Lộ... Cam Lộ... Cô đừng như vậy.”

“Xin lỗi.” Cam Lộ kéo Diêu Thanh, đè cô ấy xuống biên giới cây phát sáng.

Ánh sáng chói lóa đến mức mắt cũng không mở ra được, nước mắt ào ào chảy xuống.

Anh Cao cũng bị kéo qua, Cam Lộ ngược lại không quan tâm đến Lê Điềm.

Cam Lộ rạch cổ tay ba người anh Cao, máu trực tiếp nhỏ xuống cây phát sáng.

“Đừng mà...”

“Cam Lộ, cô không thể làm như thế.”

“Ô ô ô...” Miệng của Lam Thần vẫn còn bị bịt, trừ trợn mắt nhìn, thì không la hét được gì cả.

Cam Lộ không đáp lại, mặt lạnh chuẩn bị đi ra.

Nhưng vào lúc này, Lê Điềm vẫn luôn không có động tĩnh, đột nhiên lao đến đâm vào Cam Lộ.

Vừa rồi Lê Điềm nhìn như đã bị dọa sợ, Cam Lộ làm sao có thể ngờ tới cô ta sẽ có hành động như thế, hơi sơ suất không đề phòng, thân thể lảo đảo đụng vào cây phát sáng.

“A...”

Làn da Cam Lộ tiếp xúc với nhánh của cây phát sáng, giống như bị thứ gì đốt bỏng, bốc lên tiếng xèo xèo.

Nhưng rất nhanh những vết thương kia lại lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được khép lại.

Tốc độ khép lại này... Còn nhanh hơn cả Tân Trục.

“Anh Thần... Anh Thần...”

Sợi dây trên tay Lê Điềm không biết bị đứt từ lúc nào, thừa dịp lúc này, cởi lỏng dây trói cho Lam Thần.

Lam Thần được tự do, lập tức rời khỏi cây phát sáng.

Sơ Tranh ôm Tân Trục đứng ở bên cạnh, trong nháy mắt khi Lam Thần đứng dậy, len lén làm gã trượt chân.

Bao gồm cả Lê Điềm cũng bị gã liên lụy, hai người bị Cam Lộ chạy tới bắt lấy.

Lam Thần làm sao có thể là đối thủ của Cam Lộ, lần nữa bị cô ta đè trên biên giới cây phát sáng.

Sơ Tranh mò xuống khăn quàng đỏ không tồn tại, thâm tàng bất lộ.

Như vậy vấn đề lại tới...

Tấm thẻ cảm ơn kia, ta nên cứu hay không cứu đây?

Sơ Tranh còn đang suy nghĩ xem có nên cứu thẻ cảm ơn không, thì ánh sáng trên cây phát sáng đột nhiên đại thịnh.

Trước mắt cô bị ánh sáng trắng tuôn trào che phủ, một mảnh trắng xóa, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Ánh sáng này, rất giống loại ánh sáng trong huyễn cảnh trước đó.

Nhưng loại ánh sáng này, giống như mang theo tính ăn mòn.

Sơ Tranh cũng có thể cảm nhận được cảm giác trên da, khiến cho cô rất không thoải mái.

Mặt đất có cảm giác chấn động rất nhỏ, Sơ Tranh cấp tốc dùng ngân tuyến chống ra một không gian an toàn.

Sơ Tranh nghe thấy bên trong có tiếng kêu thảm thiết, âm thanh kia bị phá âm, cũng không biết là ai kêu.

Phải rời khỏi nơi này!

Sự tồn tại của cây phát sáng kia vốn đã rất kỳ quái, lỡ như thật sự có năng lực đặc biệt gì thì sao?

Thẻ người tốt không thể ở lại chỗ này nữa.

Sơ Tranh nghĩ như vậy, lập tức ôm người lên, tìm kiếm đường rời đi.

Ầm ầm ——

Cảm giác chấn động trên mặt đất càng ngày càng mạnh.

Sơ Tranh phân biệt được hướng vào trước đó, lập tức đi qua phía bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.