Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiền?
Nơi dã ngoại hoang vu này, Vương bát đản cũng không thể bắt cô tiêu tiền đúng không?
【...】
Người ta đang nói chuyện với cô, mà cô lại lo suy nghĩ loại chuyện này, có thể tôn trọng người khác một chút được không!
“Tiểu Sơ, bây giờ Lam Thần thích cậu, cậu muốn thế nào cũng được, nhưng nếu anh ấy không thích cậu nữa, thì cậu còn có gì?” Lê Điềm khuyên cô: “Lam Thần muốn tiền có tiền, dáng vẻ cũng rất đẹp trai, có gì mà cậu phải bới móc nữa.”
Sơ Tranh không mặn không nhạt tiếp lời: “Hắn ta tốt như thế, cô giữ lại mà dùng đi.” Dòng tra nam cô không thể chịu nổi, không lấy được tới tay liền giết chết, quá hung tàn.
Sắc mặt Lê Điềm biến hóa, lập tức quát lớn một tiếng: “Cậu nói bậy bạ gì đó!”
Giọng nói của cô ta hơi lớn, người đang ở một bên khác đều nhìn về phía bọn họ.
Lê Điềm lập tức cúi đầu xuống, hạ giọng: “Tiểu Sơ, tớ chỉ vì tốt cho cậu, chính cậu suy nghĩ cho thật kỹ đi.”
Lê Điềm nói xong cũng trở về bên chỗ Tạ Ninh Phong.
Sơ Tranh nhìn bóng lưng Lê Điềm như có điều suy nghĩ.
Nghỉ ngơi hơn mười phút, đội ngũ lần nữa xuất phát.
-
Rào rào...
Mưa rơi trên lá cây, vang lên tiếng rào rào, mấy cái lều vải xếp thành một vòng, Sơ Tranh ngồi ở một bên của lều vải, nhìn mưa rơi bên ngoài.
Đối diện cô là lều vải của đám người anh Cao, mấy người đang ngồi đánh bài với nhau.
Lê Điềm và Tạ Ninh Phong ở trong lều vải của Lam Thần, vừa rồi bọn họ gọi Sơ Tranh qua, Sơ Tranh không nhúc nhích.
Lam Thần mặc áo mưa, chạy từ bên kia tới, trong tay cầm mấy thứ đồ ăn vặt.
Mũi gã đỏ ửng, nhìn qua giống như bị bệnh Rosacea, có chút buồn cười.
Lam Thần đưa đồ ăn vặt qua: “Tiểu Sơ, đây đều là đồ ăn em thích, em ăn một chút đi?”
“Tôi không ăn.”
“Em không cần lạnh lùng như vậy chứ.” Lam Thần cười hì hì: “Bên ngoài mưa lớn thế này, em cho anh vào trong trước, chúng ta nói chuyện.”
Lam Thần muốn vào lều vải của Sơ Tranh.
Cành khô trong tay Sơ Tranh chống vào lồng ngực gã, giọng nói lạnh như băng nương theo tiếng mưa rơi vang lên: “Lều vải của anh ở bên kia.”
“...”
Lam Thần lần nữa vấp phải trắc trở, tâm tình cực kém trở lại trong lều vải.
“Không biết tốt xấu.” Đi vào Lam Thần liền phát cáu: “Giả vờ thanh cao gì chứ, đều đã đi theo ra ngoài rồi, còn không thể vui đùa một chút à.”
Lam Thần nhìn về phía Lê Điềm: “Cô nói với cô ta kiểu gì vậy? Cô ta cầm tiền rồi, còn giả vờ giả vịt với tôi làm gì?”
Lê Điềm: “Anh Thần, tính tình cô ấy là thế, em lại tìm cơ hội nói với cô ấy lần nữa.”
“Xúi quẩy.” Lam Thần tâm tình khó chịu, đuổi cả Lê Điềm và Tạ Ninh Phong ra ngoài.
Lê Điềm muốn tìm Sơ Tranh, kết quả phát hiện lều vải của Sơ Tranh đã khép lại.
Mưa càng rơi càng lớn, Lê Điềm đành phải trở về lều vải cùng Tạ Ninh Phong trước.
-
Hôm sau.
Không biết mưa tạnh từ lúc nào, chân trời quang đãng, trời xanh mây trắng, bầu trời càng trong xanh hơn bầu trời trong thành phố, trong không khí lộ ra sự tươi mát sau cơn mưa.
Sơ Tranh đi từ lều vải ra, vừa vặn trông thấy Cam Lộ vẻ mặt ghét bỏ ném một túi bánh quy xuống trước mặt Diêu Thanh.
Diêu Thanh yên lặng nhặt bánh quy lên, cầm lấy chậm rãi ăn.
Anh Cao đang dẫn người thu thập lều vải, đã thu thập gần xong rồi, mà Sơ Tranh bên này, Tạ Ninh Phong cũng vừa đi từ lều vải ra, Lam Thần bên kia căn bản không có động tĩnh.
“Mấy người còn không nhanh lên đi, chúng tôi lập tức xuất phát rồi đấy.” Cam Lộ âm dương quái khí nói: “Đừng có để chúng tôi chờ mấy người.”
“Chờ một chút thì làm sao? Bây giờ chúng ta là một đội.” Lê Điềm vừa ra đã nghe thấy lời này, nhịn không được mắng lại.
“Chỉ dựa vào mấy người, không bằng mau về đi, nếu không bị thương còn làm liên lụy đến chúng tôi.” Cam Lộ cười lạnh.
“Cô nói gì đó!”
“Tai điếc à, tôi nói gì cũng nghe không rõ?”
“Mẹ!”
Hai người phụ nữ đại chiến hết sức căng thẳng.
Anh Cao và Tạ Ninh Phong đồng thời tới kéo người.
Trong tiếng cãi vã, Sơ Tranh đi sang một bên ngồi yên lặng gặm bánh mà hướng dẫn viên du lịch chú Dân cho, lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền giấy, để chú Dân giúp cô thu dọn lều vải.
Có tiền cầm, chú Dân lập tức đi làm.
Chờ bên kia cãi nhau xong, Sơ Tranh bên này đã thu thập xong, tùy thời có thể xuất phát.
Cam Lộ đại khái vẫn còn muốn bới móc Sơ Tranh để xả giận, kết quả quay đầu nhìn lại, cô đã thu thập xong, cơn tức này không có chỗ xả, đành phải tự kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Đại khái là Sơ Tranh không biết điều, Lam Thần cũng không giúp cô cầm đồ nưac.
Sơ Tranh cũng không quan tâm, đưa tiền để chú Dân cầm.
【 Tiểu tỷ tỷ thấy không, nơi có người thì ắt có chỗ dùng tiền. 】 Vương Giả dương dương đắc ý.
Bằng không thì cô phải tự cầm những thứ này rồi.
Sơ Tranh xem thường: Ta có thể đi tay không.
【...】
“Chú Dân, chú cầm giúp cô ta làm gì?” Cam Lộ là người đầu tiên bất mãn: “Cô ta không có tay à?”
“Ôi, không sao, cũng không nặng.” Chú Dân khoát khoát tay.
Cam Lộ còn muốn nói thêm gì nữa, bị anh Cao giữ chặt.
“Cam Lộ, cô đừng kiếm chuyện nữa, quản tốt chính mình đi.” Anh Cao có chút tức giận.
Cam Lộ: “...”
Sơ Tranh rất không hiểu rõ, bọn họ lại không chọc giận cô ta, cô ta lên cơn như thế làm gì.
Tính khí nóng nảy cũng không phải nóng kiểu đó đâu.
Không hiểu nổi người trẻ tuổi bây giờ.
Tâm tư thật khó đoán.
Ngày hôm nay đường đi còn khó đi hơn hôm qua, có mưa là cái thứ nhất, cái thứ hai là bản thân đường cũng không dễ đi.
Cỏ hoang cao hơn nửa người, người ngồi xổm xuống hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
“A!”
Diêu Thanh đi ở chính giữa đột nhiên hét to một tiếng.
“Sao thế!” Tiểu Khâu cách Diêu Thanh gần nhất lập tức hỏi thăm.
“Có... Có thứ gì đó đi qua bên chân tôi.” Diêu Thanh bị kinh sợ, ôm cánh tay run lẩy bẩy.
Cam Lộ ở bên kia mắt trợn trắng: “Chị hai à, dã ngoại hoang vu có côn trùng gì đó cũng rất bình thường, cô la gì mà la.”
Diêu Thanh run rẩy cánh môi: “Không... Không phải côn trùng.”
Cô ấy có thể cảm giác được, đó tuyệt đối không phải côn trùng.
Tiểu Khâu nhìn quanh bên cạnh một chút: “Không có thứ gì mà.” Vừa rồi cậu ta đi ngay phía trước Diêu Thanh, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
“Có phải là rắn không?” Lê Điềm kéo cánh tay Tạ Ninh Phong: “Cỏ cao thế này, chắc chắn sẽ có rắn.”
“Chắc là không đâu...” Tạ Ninh Phong ngập ngừng một tiếng: “Không sao, anh bảo vệ em.”
Lê Điềm không lên tiếng.
Lam Thần muốn đi qua phía Sơ Tranh, nhưng cảm thấy mình bị từ chối nhiều lần như vậy, không giữ được mặt mũi, cuối cùng nhịn xuống không đi qua.
Sơ Tranh không cầm gì cả, dễ dàng đứng đấy, giống y như người đến dạo chơi ngoại thành vậy.
Anh Cao để chú Dân và Tiểu Mạc đi trước, anh ta đi đến bên cạnh Diêu Thanh, đi cùng cô ấy: “Mọi người tiếp tục đi đi.”
Sơ Tranh rơi vào cuối cùng, ngay khi cô chuẩn bị nhấc chân, đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên tiếng động.
Cô quay đầu lại nhìn, gió phất qua cỏ hoang, hình thành một mảnh gợn sóng.
“Mẹ!”
Phía trước đột nhiên có người chửi tục.
Tiếp đó Sơ Tranh nhìn thấy một cái bóng xông tới, nhảy lên trên balo của Tiểu Khâu.
Kia là... Con khỉ sao?
Con khỉ màu trắng? Toàn thân đều là màu trắng, cái đuôi rất dài, ngoại hình hơi khác với loại khỉ bình thường mà bọn họ thấy.
Con khỉ đầu tiên nhảy lên balo của Tiểu Khâu, nắm lấy balo của cậu ta lắc loạn một trận.
Rất nhanh xung quanh toàn là âm thanh huyên náo, một con nối tiếp một con khỉ trắng nhảy ra.
“Mọi người cẩn thận!!”
Trong cỏ hoang bên cạnh Sơ Tranh có một con nhảy ra, sau khi nhanh nhẹn nhảy đến chân cô, lập tức bắt lấy vạt áo cô.
Sơ Tranh trực tiếp đạp một cước tới, khỉ trắng bị cô đạp lăn, lăn vào trong bụi cỏ bên cạnh, chỉ thoáng qua Sơ Tranh liền không nhìn thấy nữa.