Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ •∆•
===============
Khoảng sau giờ cơm tối, trong làng đột nhiên có người chạy tới gõ cửa, hỏi Sơ Tranh có biết nói tiếng Anh không, phiền đi hỗ trợ phiên dịch.
“Không.”
Sơ Tranh 'Bành' một cái đóng cửa lại.
Chốc lát sau, Quỳ Quỳ cũng tới gõ cửa.
Mấy người ngoại quốc kia cùng thôn dân cãi vã, có thể là bởi vì ngôn ngữ không thông, ai cũng không biết đang ầm ĩ cái gì nữa.
Ở trường Quỳ Quỳ có được học, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nói xin chào, bạn tên gì, bao tuổi mà thôi.
Mông Trần mau mau đến xem, Sơ Tranh cũng chỉ đành đi cùng.
Người ngoại quốc cãi nhau với thôn dân chỉ vì việc nhỏ, có điều bởi vì ngôn ngữ không thông, dẫn đến ầm ĩ thành cái dạng này.
Mông Trần hỏi xong, giải thích, rất nhanh đã được giải quyết.
Sơ Tranh đứng ở một bên nhìn không đáp lời, nhưng về sau mấy cái người ngoại quốc lại muốn thuê Mông Trần làm hướng dẫn du lịch lâm thời.
Khóe miệng Sơ Tranh giật một cái, kéo Mông Trần đến bên người, cự tuyệt yêu cầu của bọn hắn.
Sơ Tranh lôi Mông Trần rời đi.
Mông Trần lấy làm lạ, “Không phải cô không biết tiếng sao?”
Vừa rồi giao lưu rất trôi chảy đấy.
Sơ Tranh: “Tôi nói mình không biết lúc nào?”
“Lúc trước đó... Người trong thôn tới gọi cô, cô nói 'không' mà.”
“Anh nghe lầm.”
“...”
Mông Trần cảm thấy mình không có khả năng nghe lầm.
Cô chính là nói 'Không'.
Nhưng là...
Hắn không dám cùng Sơ Tranh biện luận.
Bởi vì cô bình thường đều không nhiều lời với người khác, đều chỉ trực tiếp động thủ.
-
Sinh hoạt nơi nông thôn nói buồn tẻ cũng không buồn tẻ, nói không buồn tẻ cũng buồn tẻ.
Mỗi ngày tới tới lui lui cũng chỉ có chút việc như vậy, không có biến hoá gì quá lớn.
Nhưng có Mông Trần ở đây, Sơ Tranh thấy cuộc sống trôi qua vẫn rất dễ chịu.
Hôm nay cô đến trấn trên mua ít đồ, Mông Trần không đi cùng cô, Sơ Tranh mới vừa tới cửa thôn đã có người gọi cô.
“Có người đang chắn trước cửa nhà cô kìa.”
Sơ Tranh: “???”
Người?
Sơ Tranh còn tưởng anh Hai lại tới đưa tiền, kết quả trở về xem lại phát hiện không phải.
Trước cổng đỗ hai chiếc xe MiniBus, có hai gã đàn ông đứng bên ngoài xe hút thuốc, trên cánh tay lộ ra tất cả đều là hình xăm.
Sơ Tranh trầm mặt đi qua.
Một người trong đó nhìn thấy cô tới, lập tức quát lớn: “Làm gì đấy?”
Sơ Tranh trấn định hỏi: “Các người định làm gì?”
Gã đàn ông hung thần ác sát uy hiếp, “Bớt lo chuyện bao đồng, cút nhanh lên.”
Sơ Tranh: “Đây là nhà tôi, anh bảo tôi cút đến đâu?”
Hai tên xăm mình liếc nhau, “Nhà cô?”
-
Trong phòng khách đã có không ít thứ bị đập bể, Mông Trần ngồi dưới đất, máu nhuộm làm cả chiếc thảm cũng biến sắc.
Mà đối diện hắn là mấy tên cao to vạm vỡ, một tên trong đó đeo Xích vàng trên sofa hút xì gà.
“Thằng nhãi, mày cũng biết chạy lắm đấy, tao vì tìm mày còn phải tốn không ít công sức đâu.”
Cánh tay Mông Trần chống trên đất đã run rẩy, “Tôi không có tiền.”
“Ồ, tao đương nhiên biết mày không có tiền.” Xích vàng toét miệng cười.
Mông Trần: “Vậy anh tìm tôi làm gì?”
Xích vàng phun ra một vòng thuốc, dùng tay đang kẹp điếu xì gà chỉ hắn, “Nhưng là người như mày cũng đáng tiền nha.”
Mông Trần: “...”
Người?
Xích vàng đánh giá bốn phía, “Xem ra chỗ mày ở cũng không tệ lắm nhỉ.”
Nhịp tim Mông Trần bỗng nhiên trật nửa nhịp.
“Tôi đi với các người.” Mông Trần chủ động nói.
Nhiều người như vậy, sẽ liên lụy đến cô.
Đây vốn chính là việc của hắn...
Chỉ hi vọng tối nay cô mới trở về, không nên đụng những kẻ này.
Xích vàng cười ha ha một tiếng, “Sớm biết thế này thì mày đã không cần bị thương phải không. Nhìn xem loại da mịn thịt mềm này, tao cũng không đành lòng đánh.”
Xích vàng sai người kéo Mông Trần lên.
Một đám người mới vừa đi tới cửa lớn, mấy anh em chúng lưu ở ngoài cửa lại đột nhiên từ bên ngoài chạy xộc vào.
Xích vàng hơi biến sắc mặt, nhìn lại hướng cổng.
Sơ Tranh đang xách một gã khác tiến đến, dùng sức ném xuống đất, một cước dẫm lên bả vai tên kia.
Con ngươi Xích vàng nhíu lại, “Mày là ai!”
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua bọn hắn, rơi vào người đang bị túm đi, nhìn đã thấy vết thương trên thân Mông Trần.
Mông Trần thấy Sơ Tranh trở về, có chút lo lắng lắc đầu với cô: “Cô đừng xía vào chuyện của tôi, đi nhanh lên.”
Mông Trần biết Sơ Tranh biết đánh nhau, nhưng những tên lần trước đều chỉ là lưu manh trong làng.
Không thể so sánh với những tên này.
Đối phương còn có nhiều người như vậy, cô làm sao có thể đánh thắng.
Sơ Tranh rất bình tĩnh đối mặt với Mông Trần vài giây, con ngươi vừa chuyển, nhìn về phía Xích vàng: “Các người đánh hắn rồi?”
Xích vàng: “Con nhóc, mày đừng có xen vào việc của người khác, chuyện này không quan hệ đến mày, chúng tao cũng chỉ tìm thằng nhãi này.”
Giữa lông mày Sơ Tranh đã ngưng kết thành băng, “Các người chạy đến tận nhà tôi bắt người, thế mà nói không quan hệ đến tôi?”
Xích vàng ỷ vào có nhiều người, hơn nữa Sơ Tranh chỉ là một cô gái nhỏ, gã cũng không để cô vào mắt: “Cút nhanh, tao cũng không ngại đánh đàn bà đâu, không muốn tìm chết thì biến!”
Sơ Tranh buông chân đang giẫm tên trên mặt đất ra, đi sang bên cạnh hai bước, giống như đã quyết định tránh ra.
Xích vàng hài lòng, nháy mắt với người bên cạnh, đi nhanh lên.
Trong nháy mắt Xích vàng đi ngang qua Sơ Tranh, cô đột nhiên động thủ.
Xích vàng không có kịp phản ứng đã bị Sơ Tranh túm lấy, đè xuống đất nện túi bụi.
“Đại ca!”
Những tên khác kịp phản ứng, dồn dập đánh về hướng Sơ Tranh.
Sơ Tranh kéo Xích vàng xềnh xệch trên mặt đất quét một vòng, trực tiếp xem người như vũ khí.
Thế là đại bộ phận công kích của đám người đều rơi ở trên người tên đeo Xích vàng.
-
10 phút sau.
Trừ Xích vàng, người còn lại cũng đã nằm rạp trên mặt đất, ôm lấy chỗ bị thương kêu rên.
Xích vàng quỳ một chân xuống đất, Sơ Tranh đạp một cước tới, hai gối gã đều quỳ ập xuống.
Sơ Tranh ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dùng ngữ điệu chẳng có vẻ 'bắt nạt' gì hỏi gã: “Tôi muốn chết?”
Xích vàng đã mồ hôi đầy đầu: “...”
“Ai muốn chết?”
“Tôi tôi tôi, tôi muốn chết.” Mặt xích vàng đều đã sưng lên, nói chuyện cũng không rõ lắm.
Mẹ nó gã làm sao biết con nhóc này đánh nhau giỏi như vậy?
Nhiều người thế này mà không đánh nổi 1 đứa con gái, cmn ai mà tin nổi?
Xích vàng căn bản không ngờ mình sẽ lật xe ở nơi này, lúc này trừ hối hận ra thì vẫn là hối hận.
Sơ Tranh xách một cái ghế ra, dìu Mông Trần ngồi xuống.
Cánh tay Mông Trần đã trật khớp, bàn tay cùng cánh tay đều đổ máu, trên đùi cũng là vết máu bầm tím.
Sơ Tranh trước nối lại khớp tay cho Mông Trần đã.
Cánh tay trật khớp đụng một cái đã đau, Mông Trần không nhịn được, hít một hơi, nhỏ giọng nói: “Đau...”
“Gắng chịu một chút.”
Sơ Tranh vừa mnói ra, Mông Trần đã nghe 'Răng rắc' một tiếng, đằng sau chính là cơn đau rần rần nổi lên.
Sơ Tranh xử lý đơn giản vết thương cho Mông Trần trước đã.
Sơ Tranh kéo tay Mông Trần khẽ hôn lên, vừa quay đầu đã cất tiếng lạnh như băng: “Vừa rồi ai động thủ với hắn, tự đứng ra.”
Xích vàng rụt rụt về sau, hắn không có động thủ mà.
“Không đứng ra, vậy cùng 'hưởng' nhé.”
“Hắn... Hắn ra tay.” Có người lập tức bán đồng bạn.
Cô gái này ra tay quá độc ác, cảm giác nửa cái mạng đều không còn, hiện tại ai còn tình nghĩa huynh đệ cái rắm gì nữa.
Giữ mạng quan trọng hơn.
Đồng bạn bị bán đứng giận mắng một tiếng: “ĐM! Mày thì không có động thủ chắc?”
“Không có, tôi không có động thủ, đều là bọn họ ra tay.”