Edit: Assy
Beta: Sa Nhi
============
Mông Trần ở viện được hai ngày đã cảm giác mình có thể xuất viện được rồi.
Hắn thật sự không chịu nổi cái mùi bệnh viện nữa rồi.
Nhưng Sơ Tranh không đồng ý.
“Anh thực sự đã khỏe...”
Sơ Tranh: “Bác sĩ quyết định, anh nói không tính.”
Mông Trần: “...”
Mông Trần đảo mắt, kéo tay áo Sơ Tranh “Chị, em muốn về.”
Sơ Tranh: “...”
“Chị.” Thiếu niên gọi chị với chữ kéo dài, trong mắt đều là thỉnh cầu.
Sơ Tranh không dao động “Không có cửa đâu.”
Dù Mông Trần nói cái gì, Sơ Tranh đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng 'Anh nói gì cũng vô dụng'.
Cuối cùng hắn đành phải từ bỏ, ủy khuất ở bệnh viện đợi cho tới lúc bác sĩ nói có thể xuất viện.
Rời khỏi bệnh viện, Mông Trần hít mạnh một hơi không khí mới mẻ, có cảm giác như vừa thoát ra khỏi nhà giam.
“Ra khỏi viện mà vui như vậy à?”
“Đương nhiên, ai không có việc gì lại muốn ở bệnh viện chứ.” Mông Trần kéo Sơ Tranh đi, “Chúng ta đi nhanh đi.”
Giờ hắn không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì của bệnh viện hết.
“Ai bảo anh làm mình bị thương.”
“...”
Cũng không phải hắn muốn bị thương mà.
-
Mông Trần trở về liền tắm rửa một hồi, tóm lại ở bệnh viện không tiện.
Bởi vì vừa mới dưỡng tốt, cho nên Sơ Tranh cũng không cho phép hắn làm gì khác, đồ ăn đều mang về.
Ban đêm Mông Trần nằm trên giường, thoải mái dễ chịu lăn một vòng.
Vẫn là nơi này dễ chịu...
Cạch ——
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Mông Trần lăn lộn rồi ngồi dậy, nhìn ra cửa.
Sơ Tranh từ ngoài cửa tiến vào, không nói lời nào, kéo Mông Trần đang ngồi trên giường qua ôm.
Mông Trần đột nhiên bay lên không, giật mình.
“!!!”
“Em làm gì vậy?” Sao sức cô ấy lại khỏe như vậy chứ?
“Tới phòng em ngủ.”
“A?” Mông Trần ngơ ngác, khẩn trương hỏi: “Vì sao?”
Sơ Tranh nói một cách đương nhiên: “Không phải chúng ta đã xác nhận quan hệ sao, ngủ chung có vấn đề gì?”
Mông Trần: “...”
Có... Có vấn đề quá ấy chứ?
Mông Trần bị Sơ Tranh ném lên giường, đầu óc choáng váng ngồi dậy “Anh cảm thấy chúng ta không cần ngủ chung một phòng.”
Sơ Tranh thuận miệng đáp một tiếng: “Ừm.”
“Vậy anh đi về...”
Mông Trần một lần nữa bị Sơ Tranh đẩy trở về.
Mông Trần: “???”
Không phải đã đồng ý sao?
Hiển nhiên Sơ Tranh đồng ý cùng với việc cô muốn làm, hoàn toàn không có quan hệ gì.
Mông Trần có ý định nói lý, chỉ là vào tai này lại ra tai kia —— Vô dụng.
Mông Trần bị ép nằm xuống, kéo chăn bọc kín mình lại.
Sơ Tranh: “...”
Sao lại làm như cô muốn làm gì anh vậy?
Cô chỉ là muốn thêm một cái gối ôm mà thôi.
“Tới đây.”
“Không muốn, chúng ta mỗi người một bên.” Mông Trần khoát tay, “Không được vượt qua ranh giới.”
Sơ Tranh trực tiếp đi qua ngồi: “Qua rồi nè, làm sao?” Đánh được em chắc!
Mông Trần: “...”
Hắn có thể làm gì chứ?
Hắn có thể làm gì chứ?
Mông Trần xoay người, đưa lưng về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh lười dỗ, tắt đèn nằm ngủ phía bên kia.
Quá nửa đêm Mông Trần tự mình lăn qua, chui vào ngực cô, Sơ Tranh cảm thấy mình cần phải quay hình lại lưu chứng cứ.
Ngày hôm sau,Mông Trần dậy quả nhiên bắt đầu lên án, Sơ Tranh không chút lưu tình tung chứng cứ ra.
“Em đã đẩy anh ra, là anh tự lăn tới, không liên quan gì tới em.”
Mông Trần: “...”
Sắc mặt Mông Trần phiếm hồng, nhẫn nhịn nửa ngày cũng không nghẹn nổi một câu.
Mông Trần mới đầu rất kháng cự ngủ chung, nhưng mỗi lần hắn về phòng mình đều sẽ bị Sơ Tranh xách về.
Cuối cùng không muốn lăn lộn nữa đành phải tiếp nhận.
Một tháng sau, Mông Trần đã không còn cảm giác gì, Sơ Tranh cũng sẽ không làm gì hắn, lớn nhất cũng chỉ là hôn một chút mà thôi.
Quả nhiên con người chỉ cần quen một chuyện nào đó thì sẽ coi đó là đương nhiên.
-
Ba tháng sau.
Thời tiết chuyển sang lạnh lẽo, du khách giảm bớt, trong làng dần dần quạnh quẽ.
Mông Trần ngồi xổm bên ngoài cho Tiểu Hôi ăn.
Tiểu Hôi đã lớn, được Mông Trần nuôi vô cùng béo tốt mượt mà, lúc Sơ Tranh không có chuyện gì cũng thích ôm.
Nhưng cô chỉ ôm, còn lại mặc kệ.
Cho nên việc dọn dẹp toàn bộ đều của Mông Trần.
Mông Trần cảm giác hơi lạnh, bố trí lại ổ cho Tiểu Hôi xong sau đó trở về phòng tìm quần áo mặc.
Đi ngang qua thư phòng thấy Sơ Tranh ở đó bèn ngó vào xem một chút.
Thấy đang mở livestream, Mông Trần lập tức rụt đầu, trở về phòng tìm quần áo.
Mông Trần không biết đúng lúc mình thò đầu vào đã bị quay được.
Mặc dù chỉ là trong giây lát, nhưng vẫn có người tinh mắt nhìn thấy.
Phòng livestream của Sơ Tranh giờ đã có không ít fan hâm mộ.
[ Vừa rồi ở cửa có một anh trai siêu cấp đẹp trai, mọi người có nhìn thấy không? ]
[ Nhìn thấy nhìn thấy!! ]
[ Các chị em, tôi còn tưởng tôi hoa mắt chứ. ]
[ Mặc dù chỉ nhìn thấy một chút, nhưng tôi cam đoan đó là một anh trai siêu cấp đẹp trai. ]
[ Các cô đang nói ai? ]
[ Cho nên... đó là bạn trai chị gái chủ kênh à? ]
[ Em trai thì có? Nhìn vẫn còn nhỏ lém. ]
[ Tôi cũng cảm thấy là em trai. ]
[ Muốn hỏi một chút là em trai đã bao lớn rồi, có đối tượng chưa. ]
“Không phải em trai.” Sơ Tranh lên tiếng giữa cơn mưa bình luận, cải chính cho Mông Trần, “Bạn trai.”
[... ]
[... ]
-
Mông Trần còn không biết mình đã được định danh, thay xong quần áo xuống lầu nấu cơm.
Đợi chuẩn bị xong mới lên tầng gọi Sơ Tranh xuống dưới ăn.
Mông Trần lúc xuống lầu, lướt tới cái tin kia bèn hẫng chân một cái.
Nếu không phải Sơ Tranh ở phía trước cản, Mông Trần sẽ ngã cắm mặt xuống đất.
Mông Trần trong lòng vẫn còn sợ hãi, bám tay vịn bên cạnh giơ điện thoại: “Cái này...”
“Hửm?”
“Quay được anh rồi?”
“Ừm.”
Mông Trần: “...”
Mông Trần lo có người tới cửa đòi nợ, hắn không muốn lại trải qua chuyện lần trước một lần nữa.
“Những nợ nần đó không liên quan gì tới anh, anh không cần lo lắng.”
Mông Trần lắc đầu, “Không phải ai cũng nghĩ như vậy, chuyện lần đó cũng có rất nhiều người bị tổn thất...”
Bọn họ biết hắn không có tiền, cũng không phải hắn nên trả.
Thế nhưng...
Thế nhưng dù sao bọn họ vẫn cần một chỗ xả giận chứ?
Có một số thời điểm cũng không cần nói đạo lý.
“Không quay được nhiều, anh đừng nghĩ nhiều thế.” Sơ Tranh an ủi hắn một câu.
“Có em ở đây.”
Mông Trần liếc cô một cái, thấp giọng nói: “Thật ra anh rất sợ, chuyện lần trước suýt chút nữa đã liên lụy tới em rồi, là tại anh...”
“Mông Trần.” Sơ Tranh khiến hắn ngẩng đầu, “Tin tưởng em.”
Mông Trần nhìn vào ánh mắt Sơ Tranh, thấy mình trong mắt cô, cũng thấy một cảm xúc khiến hắn an tâm.
“... Ừm.”
Mông Trần thu liễm lại cảm xúc, cùng Sơ Tranh xuống lầu.
Lúc ăn cơm, Mông Trần lại hỏi: “Sao em lại nói với bọn họ anh là bạn trai em?”
“Anh không phải à?”
“... Phải.”
“Cho nên có vấn đề chỗ nào? Anh có chỗ nào không dám lộ diện?”
Mông Trần: “...”
Mông Trần: “Nếu bọn họ biết em đã có bạn trai, vậy không phải sẽ mất fan sao?”
Mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh, chỉ cần dựa vào mặt ăn cơm, độc thân chắc chắn sẽ có một chút ưu thế.
Sơ Tranh: “Em livestream cũng không phải vì muốn có fan.”
Mông Trần: “Vậy em livestream làm gì?”
Sơ Tranh trầm mặc, vô cùng nghiêm túc: “Để phát ngôn cho đặc sản của văn hóa di sản.”
Mông Trần: “???”