Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2310: Chương 2310: Ngân Nguyệt Tế Ca (11)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Cho nên... Tôi sẽ biến thành Huyết tộc sao?” Vừa rồi cô không trả lời, là vì chuyện này sao?

Nếu như biến thành Huyết tộc...

Có phải sẽ có thể giống như cô, có thể ở bên cô...

Suy nghĩ trong đầu Ấn Bạch đột nhiên dừng lại, tại sao hắn lại có suy nghĩ như vậy.

Sơ Tranh cũng không biết Ấn Bạch đang suy nghĩ gì: “Không nhất định, chờ biết rõ tình huống tôi sẽ nói cho anh biết. Anh đừng nghĩ lung tung, có tôi ở đây.”

“...”

Sắc mặt Ấn Bạch đỏ bừng, muốn tránh khỏi Sơ Tranh, nhưng lại giống kiểu càng che càng lộ, hắn chỉ có thể duy trì tư thế này dựa vào cô.

Mùi hương trên người cô tung bay trên chóp mũi, thấm vào ruột gan lạnh lẽo, bất tri bất giác càng đến càng gần.

Thơm quá...

Chờ Ấn Bạch lấy lại tinh thần, hắn đã cắn cổ Sơ Tranh, nuốt một ngụm lớn huyết dịch, cũng không phải là mùi máu tươi, mà là hương vị thơm ngọt.

Ấn Bạch không nhịn được lại nuốt thêm.

Hắn muốn nhả ra, nhưng thân thể đột nhiên giống như không còn là của mình nữa.

“Uống chậm một chút.”

Giọng nói thanh lãnh của cô gái rơi xuống bên tai, trong nháy mắt Ấn Bạch đã tỉnh táo lại, răng hơi buông lỏng.

Máu tươi trong nháy mắt tuôn ra.

“Đừng lãng phí.” Sơ Tranh vuốt phía sau lưng hắn trấn an: “Rất lâu rồi anh chưa được ăn, cơ thể anh cần.”

Nếu như thẻ người tốt chủ động cắn, chứng minh hắn có thể tiếp nhận.

Có thể là mùi vị ấy quá mê người, làm cho Ấn Bạch lần nữa cắn Sơ Tranh.

Ấn Bạch vốn cho rằng sẽ là hương vị rất buồn nôn, nhưng không có, thứ hương vị ấy...

Dưới sự trấn an của Sơ Tranh, Ấn Bạch bắt đầu nuốt từng ngụm nhỏ.

-

Ấn Bạch ngồi quỳ ở trên giường, đỏ vành mắt ấn lên cổ Sơ Tranh, gấp gáp lại sợ: “Xin... Xin lỗi.”

Không phải hắn cố ý, hắn không biết vì sao mình lại không nhịn được.

“Không sao.” Sơ Tranh vỗ vỗ đầu hắn: “Bây giờ có cảm thấy đói nữa không?”

Tiểu Bạch Thỏ lắc đầu liên tục.

Không chỉ không đói, thân thể còn cảm thấy không nặng như trước đó nữa, nhẹ nhàng giống như đạp trên đám mây, rất thoải mái.

Kỳ thật Sơ Tranh có chút bận tâm, dù sao tình huống của hắn bây giờ là thế nào cũng không biết được.

Hắn ăn không vô đồ ăn, Sơ Tranh còn đang nghĩ xem có nên lấy cho hắn một ít huyết tương thử xem sao không, cũng không thể nhịn đói mãi như thế được.

Không nghĩ tới chính hắn động thủ trước...

“Chắc là không chảy máu nữa đâu, anh buông tôi ra đi.”

“A...”

Ấn Bạch buông tay ra, trước tiên nhìn một chút, xác định không chảy máu nữa, lúc này mới hoàn toàn buông tay.

Sơ Tranh giơ tay: “Tôi ôm một chút.”

Ấn Bạch chỉ hơi chần chờ, rất nhanh đã cúi người xuống, ngoan ngoãn để Sơ Tranh ôm hắn.

Dù sao ăn người miệng ngắn...

“Sợ không?”

“Không sợ.”

“Vì sao?”

“Bởi vì cô ở đây.” Trong giọng nói của Ấn Bạch lộ ra sự tin tưởng vô cớ: “Cô nói tôi không cần sợ hãi, tôi tin tưởng cô.”

“Ừ, tôi ở đây.”

-

Ấn Bạch không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, chờ hắn tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi tối.

Hắn vẫn được người ta ôm vào lòng như cũ, thân thể lạnh băng lại cực kỳ mềm mại.

Ấn Bạch thăm dò hỏi: “Cô dậy chưa?”

“Rồi.”

“Tôi...” Ấn Bạch há to miệng, lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói: “Tôi muốn dậy.”

“Được.” Sơ Tranh buông hắn ra: “Cảm thấy thân thể thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”

“Rất... Rất tốt.” Ấn Bạch trượt xuống giường, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.

Trong lòng Sơ Tranh không còn lông xù nữa, nằm cũng không có ý nghĩa, chậm rì rì ra ngoài.

Ấn Bạch rửa mặt xong đi từ toilet ra, nhìn thấy Sơ Tranh, lại quẫn bách dời ánh mắt.

“Đây là huyết tương, anh đói có thể uống thứ này.” Sơ Tranh lấy mấy bình “sữa chua” để lên bàn, thuận tay mở một bình ra tự uống.

Ấn Bạch tò mò thay đổi vị trí lực chú ý.

“Đây là máu người sao?”

“Không phải.” Sơ Tranh nói: “Huyết tộc đã không được đi săn nữa, đều là huyết tương như vậy, cơ bản đều là máu động vật, cũng có máu nhân tạo. Nếm thử xem?”

Ấn Bạch hơi chần chờ, một hồi lâu sau mới cắn ống hút Sơ Tranh từng hút, nếm thử một ngụm.

Một giây sau cảm giác sền sệt buồn nôn bay thẳng lên đỉnh đầu, Ấn Bạch nhịn không được, chạy vào toilet, nôn ra hết.

Sơ Tranh chẹp miệng.

Sao đây?

Không hợp khẩu vị sao?

Liên minh vì suy nghĩ cho khẩu vị của mọi người, nên đã nghiên cứu ra đủ loại khẩu vị, chỉ có loại bạn không nghĩ tới, chứ không có bạn không tìm thấy!

Hiển nhiên đây cũng không phải là vấn đề khẩu vị.

Mà là Ấn Bạch không uống nổi “sữa chua” của liên minh.

Sơ Tranh lo lắng thân thể của hắn có vấn đề, lần nữa bảo hắn cắn mình, sau đó Ấn Bạch không hề có một chút vấn đề nào.

Sơ Tranh: “...”

Vật nhỏ còn rất biết chọn!

Sơ Tranh thu sạch “sữa chua” về: “Sau này đói bụng thì tới tìm tôi, hiểu chưa?”

“... Có, có gây thêm phiền phức cho cô không?”

Dù gây thêm phiền phức thì ta có thể làm gì được? Còn không phải vẫn phải cung cấp à!

“Anh muốn nhịn đói?”

Cảm giác nhịn đói không thoải mái gì, đương nhiên Ấn Bạch không muốn, nhưng mà...

“Tôi không thể làm như thế...”

“Anh đã uống rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.” Nếu như dựa theo quá trình bình thường, bây giờ hắn được xem là hậu duệ của cô, cô phải phụ trách tới cùng.

Mặc dù tình huống bây giờ có hơi kỳ quái, nhưng cũng không chênh lệch mấy.

“Nhưng tôi...”

“Anh nói nhảm thêm xem!” Sơ Tranh dữ dằn nhìn hắn.

Ấn Bạch co rụt đầu lại, cánh môi đóng mở, không dám lên tiếng.

Dưới áp bức của Sơ Tranh, Ấn Bạch không đồng ý cũng phải đồng ý.

-

Ngày hôm sau Sơ Tranh dự định đến trường học.

Ấn Bạch rất giống con non vừa ra đời, ghét ánh nắng, nhưng hắn cũng không bị đốt bị thương, chỉ là hơi khó chịu.

Cho nên hắn kiên trì muốn đến trường học cùng Sơ Tranh.

Tiểu Bạch Thỏ nhìn như mềm mại yếu đuối, nhưng ngang ngạnh lên cũng rất muốn mạng.

Sơ Tranh đành phải dẫn hắn đến trường học.

“Anh học khoa nào?”

“Khoa tài chính.” Tiểu Bạch Thỏ vẫy tay với Sơ Tranh: “Vậy tôi đi học đây.”

“Chờ chút.” Sơ Tranh gọi lại hắn, lấy một chiếc ô trong xe ra đưa tới: “Mặc dù anh phơi nắng tạm thời không sao, nhưng vẫn phải đề phòng một chút.”

Ấn Bạch nhìn Sơ Tranh, cẩn thận nhận lấy: “... Cảm ơn.” Sau đó chạy nhanh như làn khói.

Hơn một tháng Sơ Tranh không lộ diện ở trường học, A Quỷ xin nghỉ cho cô, nhưng dù sao cô cũng rất nổi tiếng, vừa xuất hiện ở trường, rất nhanh đã truyền ra trong các nhóm lớn.

Nguyên chủ cũng được thêm vào nhóm, Sơ Tranh mở ra, đều là mấy lời loạn thất bát tao.

Mãi đến khi Sơ Tranh mở nhóm chat [ Khi chúng ta giáng xuống trái đất ] ra.

Đây hình như là... Nhóm của Huyết tộc.

Làm Huyết tộc thời đại mới, đương nhiên phải thuần thục vận dụng phần mềm xã giao như Wechat.

Nhưng cái tên này...

Trong nhóm có tất cả hơn hai trăm người, người không tính là nhiều, nhưng có thể vào được cái nhóm này, cũng không phải con tôm nhỏ gì.

Tin nhắn trong nhóm chat nhảy rất nhanh, Sơ Tranh vừa vặn nhìn thấy tên của cô.

[ Mấy người đừng có ở đây mà nói hươu nói vượn, tình huống lúc đó mấy người có hiểu rõ không? Chị Sơ Tranh không phải loại người như vậy! ]

[ Sao lại không phải, Lạc Lý cũng đã nói, lúc ấy cô ta ở đó nhưng không làm gì cả, đây không phải là thấy chết không cứu thì là gì? ]

[ Sơ Tranh vốn không coi ai ra gì, cô ấy làm loại chuyện này không phải cũng rất bình thường sao? ]

[ Đó là Huyết tộc phương Đông, có gì mà lợi hại chứ? Nghe ý tứ này, thì chúng ta còn phải vây quanh cô ta chắc? ]

[ Bên phía liên minh nói cô ta là Huyết tộc phương Đông duy nhất hiện có, có lẽ là động vật quý hiếm. ]

[ Nếu chúng ta sắp tuyệt chủng thì chắc chắn cũng sẽ rất được quý trọng. ]

[ Mấy người lạc đề rồi! ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.