Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2312: Chương 2312: Ngân Nguyệt Tế Ca (13)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“A...”

Côi Lam không nghĩ tới Lạc Lý sẽ động thủ, la lên một tiếng.

“Lạc Lý, các cậu làm gì vậy!!”

Chuyện này cũng chưa tính, Côi Lam lại còn xông tới, chặn ngay trước mặt nam sinh.

Sơ Tranh đỡ trán, ngàn dặm tặng đầu người là thế này đây.

Tư thế công kích của Lạc Lý đột nhiên dừng lại, nam sinh lại dùng một tay chế trụ cổ Côi Lam, giọng nói âm trầm vang lên trên đỉnh đầu cô ta: “Chúng mày lại là Huyết tộc!”

Nam sinh cảm thấy hôm nay mình mới xui xẻo.

Đầu tiên là bị huyết liệp đuổi, bây giờ gặp phải Huyết tộc.

Mình ra ngoài không xem hoàng lịch sao?

“Mày buông cô ấy ra.” Lạc Lý căng thẳng.

Móng vuốt sắc bén trên cổ Côi Lam gần như sắp đâm vào trong da cô ta.

Nếu lúc này mà cô ta vẫn không rõ nam sinh này là thứ gì thì cô ta ngu thật.

Đây là người sói!

“Mày nghĩ tao ngu chắc?” Nam sinh bóp Côi Lam càng chặt hơn: “Thả cô ta ra, tao một đấu hai thì có phần thắng gì nữa? Tránh ra cho tao!”

“Mày buông cô ấy ra, tao thả cho mày đi.”

“Đừng nói nhảm với tao, bây giờ thì tránh ra cho tao!” Móng vuốt của nam sinh dùng sức, đâm rách làn da Côi Lam.

Màu đỏ tươi kích thích đến Lạc Lý, hai tay hắn ta giơ lên giữa không trung: “Được, tao để mày đi, mày bình tĩnh một chút, đừng làm hại cô ấy.”

Lạc Lý đi đến cửa phòng hoạt động, mở cửa, cũng lui qua một bên.

Nam sinh cưỡng ép Côi Lam đi tới cửa.

Hắn ta dùng dư quang liếc nhìn Sơ Tranh vẫn luôn không có động tác gì, sợ cô đột nhiên động thủ.

Nhưng toàn bộ hành trình Sơ Tranh chỉ bình tĩnh nhìn, không có bất kỳ ý định muốn động thủ nào.

Phương hướng mà nam sinh xê dịch đột nhiên lệch ra, túm lấy Côi Lam trực tiếp phá cửa sổ mà ra.

“Côi Lam!!”

Lạc Lý bổ nhào vào bên cửa sổ, bên ngoài là học sinh nghe thấy động tĩnh, đang nhìn qua phía bên này, làm gì còn tung tích của Côi Lam và người sói kia nữa.

Lạc Lý chống vào bệ cửa sổ, ngực phập phồng hai lần, chợt xoay người chất vấn Sơ Tranh: “Vừa rồi vì sao cô không động thủ!”

Rõ ràng vừa rồi cô có cơ hội khống chế người sói kia!

Sơ Tranh bằng phẳng nói: “Nếu tôi động thủ, làm bị thương tiểu mỹ nhân nhà cậu, không phải cậu sẽ liều mạng với tôi sao.”

Lạc Lý: “Cô không muốn cứu cô ấy thì có!”

“Chuyện vừa rồi, không phải do cô ta tự tìm sao?” Bảo cô ta ở yên đó rồi, nhưng cứ khăng khăng nhảy lên tặng đầu người, trách ta chắc?

“Cô...”

Lạc Lý chỉ vào Sơ Tranh, chỉ trong không khí đến mấy lần, cuối cùng có lẽ không nói được gì nữa, tức giận trừng cô một cái, xông ra khỏi phòng hoạt động đi cứu người.

Sơ Tranh nhìn sang phương hướng cửa sổ một chút, con ngươi quay tròn chuyển hai vòng, bước nhanh rời khỏi phòng hoạt động.

Sơ Tranh xuống dưới lầu, tiện tay ngăn một bạn học lại: “Biết Ký Nhất không?”

“Biết... Biết.”

Ký Nhất kia sau khi khai giảng mới đến, hơn nữa còn rất đẹp trai, người trong trường học đương nhiên biết.

Sơ Tranh đưa một phong thư tới: “Giúp tôi đưa cái này cho cậu ta.”

“A...”

Đây là thư tình sao?

-

Sơ Tranh đi đón Ấn Bạch trước, khi rời khỏi trường học, vừa vặn trông thấy cô gái lúc trước quanh quẩn bên ngoài trường học.

Sơ Tranh cho xe dừng lại, cho người đi mang cô gái kia tới.

“Là cô à...” Cô ấy còn tưởng mình gặp phải bọn buôn người.

“Lên xe.”

“...”

Cô gái chần chờ nhìn vệ sĩ Sơ Tranh mang theo, đám người này đem đến cho cô ấy cảm giác có chút không ổn.

Nhưng thiếu niên ngồi bên cạnh cô...

Ấn Bạch phát giác được ánh mắt của cô gái, khẽ cười xem như chào hỏi.

Cô gái nuốt một ngụm nước bọt, tập trung lực chú ý lên người Sơ Tranh: “Cô cô cô... Có chuyện gì không?” Anh trai này đẹp quái đi!!

Sơ Tranh sờ đầu Ấn Bạch, ấn hắn vào trong lòng mình, không cho hắn nhìn cô gái kia.

“Cô không muốn biết người sói kia đi đâu à?”

Cô gái mở cửa lên xe: “Cô là ai? Sao cô lại biết người sói?!” Người bình thường không thể nào biết loại như người sói tồn tại, trừ phi...

Lông tơ toàn thân cô gái dựng đứng, giơ tay đẩy cửa xe, lại phát hiện cửa xe đã bị khóa lại.

Xe chậm rãi khởi động, cảnh vật lui ra phía sau.

Cô gái kéo cái hộp hình chữ nhật bên hông mình, luống cuống tay chân mở ra, lấy từ bên trong ra một con dao găm màu bạc: “Cô... Cô là Huyết tộc!!”

“Thật sự là huyết liệp à.” Sơ Tranh đối mặt với dao găm, cũng không thấy lộ ra nửa phần cảm xúc: “Cất đồ đi, dọa hắn rồi.”

Hắn?

Cô gái theo bản năng nhìn người trong lòng cô, thiếu niên dựa vào bả vai cô, mở to đôi mắt trong suốt, đang tò mò nhìn dao găm trong tay cô ấy.

Có chỗ nào giống bị dọa đâu?

Thiếu niên này... Là đồ ăn cô nuôi nhốt sao?

“... Sao mà cô nhìn ra được?” Sao mình lại bại lộ thân phận được?

“Có người bình thường nào lại đeo thứ kia ở bên hông.” Sơ Tranh ra hiệu cái hộp của cô ấy, hơn nữa ai lại rảnh rỗi tự nhiên đuổi theo người sói?

Cô gái sờ cái hộp kia, con ngươi hơi ám trầm đi mấy phần, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó.

Giây lát sau, cô ấy nắm chặt dao găm trong tay, cảnh giác hỏi: “Cô muốn làm gì tôi?”

“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô, nếu tôi muốn động thủ thì bây giờ cô còn có thể khỏe mạnh ngồi ở đây được à? Cất đồ đi, tôi nói lại một lần cuối cùng.”

Cô ấy chần chờ một hồi lâu, cuối cùng cất dao găm vào trong cái hộp ấy, nhưng toàn thân vẫn căng cứng.

Đây là lần đầu tiên cô ấy bình tĩnh ngồi chung với Huyết tộc như vậy.

Cảm giác có hơi... Kỳ quái.

Từ khi cô ấy có trí nhớ, thì đã bắt đầu học tập làm sao để đối phó với Huyết tộc và người sói, trưởng bối của cô ấy cũng dẫn cô ấy đi chứng kiến sự hung ác của người sói và Huyết tộc.

Nhưng những Huyết tộc đó không đẹp chút nào, thậm chí còn khá buồn nôn.

Lầm đầu tiên cô ấy gặp được Huyết tộc đẹp như vậy, ưu nhã lại tự phụ, đây mới là Huyết tộc cấp cao...

“Cô đuổi theo người sói kia làm gì?”

Giọng nói của Sơ Tranh kéo suy nghĩ của cô gái về.

“Hắn ta giết hai người.” Người sói và Huyết tộc đả thương người, họ nhất định phải đi diệt trừ, đây chính là chức trách của họ.

Nhưng có một số huyết liệp hận người sói và Huyết tộc, cho nên cho dù gặp phải kẻ không làm hại con người cũng sẽ động thủ.

Điều này dẫn đến Huyết tộc nói huyết liệp đều là một đám điên.

“Nhánh của chúng tôi không phải loại huyết liệp đó!” Cô gái lập tức cho thấy lập trường: “Chỉ cần cô không đả thương người, thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Sơ Tranh liếc cô ấy một cái: “Một mình cô đuổi theo người sói kia?”

“Đúng thế, nếu không phải lúc đó nữ sinh kia đột nhiên chạy đến, thì tôi đã sớm bắt được hắn ta rồi.” Cô gái nói đến đây là thấy tức.

“Số cô không tốt.”

“... Đây mà là số không tốt sao?” Nói đến chuyện làm mình giận, cô gái cũng đã quên mình đang nói chuyện với ai, lốp bốp chửi một trận.

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh nghe thêm vài phút, gân xanh trên nhảy trán thình thịch, khi cô gái muốn tiến hành đợt mắng tiếp theo, vội vàng cắt ngang lời cô ấy: “Gần đây huyết liệp các cô làm gì ở quanh đây vậy?”

“...” Cô gái mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết, tôi vừa đến đây không bao lâu, có huyết liệp ở quanh đây sao?”

Cô ấy lén chạy đến, dựa theo năng lực của cô ấy, hoàn toàn chưa đạt tiêu chuẩn để ra ngoài hành động một mình.

“...”

Vốn cho rằng là một vương giả, kết quả lại là đồng thau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.