Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2314: Chương 2314: Ngân Nguyệt Tế Ca (15)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trận hội đồng này duy trì đến khi Ký Nhất xuất hiện.

Bởi vì khoảng cách xa, Sơ Tranh và Toàn Tiểu Trúc cũng không nghe rõ bọn họ đang nói gì, dù sao nhìn bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm.

Côi Lam còn chưa xuất hiện bị người sói mang ra, hình như đang bàn điều kiện gì đó.

“Cô có thứ gì có thể công kích được người sói kia không?”

Toàn Tiểu Trúc nhìn sang theo hướng Sơ Tranh chỉ, phản ứng đầu tiên là: “Đây không phải là người sao?”

“Tôi nói hắn ta là người sói thì hắn ta chính là người sói.”

“... Chuyện giết người tôi không làm đâu.” Toàn Tiểu Trúc ôm gốc cây bên cạnh, lắc đầu liên tục: “Cho dù cô giết tôi, tôi cũng sẽ không làm!”

“Tôi bảo cô công kích hắn, lại không bảo cô giết hắn.”

“...”

Toàn Tiểu Trúc đại khái là cảm thấy Sơ Tranh nói rất có đạo lý, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không được, tôi không thể làm hại người bình thường.”

Sơ Tranh: “Hắn thật sự là người sói.”

Toàn Tiểu Trúc không tin: “Cô chứng minh thế nào?”

Nhiều người sói như vậy cũng đã khôi phục hình dạng ban đầu của người sói, nếu hắn ta là người sói thì vì sao không có dáng vẻ mà người sói nên có?

Sơ Tranh nghiến nghiến răng: “Cô bắn một phát chẳng phải sẽ biết sao.”

Nếu không phải vì không thể đụng vào những thứ của huyết liệp, thì ta đã tự lên rồi, ngồi nói nhảm với mi làm gì.

“Cô không động thủ tôi sẽ giết cô.” Sơ Tranh lười nói nhảm với Toàn Tiểu Trúc nữa: “Nơi này dã ngoại hoang vu, còn có nhiều người sói và Huyết tộc như vậy, cô chết ở đây, ai biết được là ai giết cô?”

“...”

Sao nói trở mặt là trở mặt rồi!

Toàn Tiểu Trúc: “Hắn ta... Thật sự là người sói?”

“Tôi lừa cô làm gì?” Có thể giúp ta tiêu tiền chắc?

Đối với kiểu huyết liệp như Toàn Tiểu Trúc, nếu như người sói và Huyết tộc không tự để lộ ra, thì bọn họ không cách nào lập tức phân biệt ra được là Huyết tộc hay là người sói.

Dưới uy áp của Sơ Tranh, Toàn Tiểu Trúc mò ra một khẩu súng bạc cực mini.

“Nhỏ thế này?”

“Quá lớn mang trên người sẽ bị kiểm tra.” Bây giờ cũng không phải thời đại loạn lạc gì, bọn họ mang theo thứ như vậy, bị bắt được là tiêu.

Toàn Tiểu Trúc vừa lắp đạn vừa nói: “Cái này đã được cải tạo, uy lực rất lớn.”

Mặc dù uy lực lớn, nhưng cũng chỉ có thể chứa một viên đạn.

Như này cơ bản cũng chỉ có thể một kích tất trúng.

Nếu như không thể một kích tất trúng, vậy cuối cùng kẻ xui xẻo chắc chắn là huyết liệp.

Toàn Tiểu Trúc nhắm vào Ký Nhất ở phía dưới, cô ấy không dám bắn vào nơi yếu hại, vốn định bắn vào cánh tay, nhưng cánh tay bị người ta chặn, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn bắn vào vị trí đùi.

Sơ Tranh chờ nửa ngày, không nhịn được thúc giục: “Cô còn muốn ngắm bao lâu nữa?” Con cũng sinh được rồi đấy!!

“...”

Toàn Tiểu Trúc hít sâu một hơi.

Sạt sạt sạt --

Đoàng --

Tiếng súng cắt ngang toàn bộ núi rừng.

Đồng thời trong rừng rậm đối diện, có mấy người đẩy bụi cây ra, xuất hiện trong tầm mắt.

“A!”

Ký Nhất đột nhiên khuỵu xuống, quỳ một chân xuống đất.

Hai chuyện này xảy ra gần như là đồng thời, người sói và Huyết tộc ở đây đều ngơ ngác.

“Mấy người là ai!”

“Móa!”

“Là huyết liệp!”

Có Huyết tộc nhận ra thân phận của những người mới xuất hiện, hét lớn một tiếng.

Người sói và Huyết tộc vừa rồi còn chém giết lẫn nhau, lúc này đã nhắm mục tiêu vào huyết liệp mới xuất hiện.

Tiếng gió trong khe núi dường như cũng yên tĩnh lại.

Yên tĩnh không tiếng động.

-

Huyết liệp tới không ít, bây giờ có mười người xuất hiện.

Đội ngũ phía dưới rất nhanh đã chia thành bốn nhóm người: Huyết liệp, Huyết tộc, nội bộ người sói phân hoá, chia làm hai nhóm.

“Biết bọn họ không?” Sơ Tranh hỏi Toàn Tiểu Trúc có biết mấy huyết liệp kia không.

Toàn Tiểu Trúc lắc đầu: “Chưa từng gặp.”

Huyết liệp cũng không phải là một gia tộc, mà là rất nhiều người khác nhau.

Bọn họ phân bố khắp trời nam đất bắc.

Huyết liệp không quen biết nhau cũng không có gì kỳ quái.

“Các người lại còn bắn lén!” Lúc này mọi người vẫn nhắm mũi nhọn về phía huyết liệp, dù sao đây là kẻ địch chung mà.

Huyết liệp: “...”

Bọn họ vừa tới!

Bắn lén gì?

Có người sói chỉ vào vị trí của Sơ Tranh: “Đạn bắn từ bên kia đến, không phải bọn họ bắn.”

Mũi nhọn lại lần nữa nhắm vào huyết liệp: “Các người còn phái người mai phục!”

Huyết liệp: “...”

Thật sự không phải bọn họ!

“Trốn trốn tránh tránh gì chứ, có bản lĩnh thì ra đây!”

Toàn Tiểu Trúc dựa vào thân cây, không dám ló đầu, Sơ Tranh trực tiếp đứng dậy đi ra.

“Này!” Toàn Tiểu Trúc che miệng, nhìn Sơ Tranh đi ra.

Cô điên rồi!

“Sơ Tranh?” Huyết tộc dẫn đầu lên tiếng: “Tại sao lại là cô?”

Lạc Lý cũng ở trong Huyết tộc, nhìn thấy Sơ Tranh vẻ mặt lập tức âm trầm.

Sơ Tranh này mang đến cho hắn ta một cảm giác không tốt lắm.

“Không thì cậu nghĩ là ai.” Sơ Tranh chậm rãi đi xuống khe núi, một mình chiếm cứ một phương, mặc dù một thân một mình, nhưng lại giống như mang theo một đội người, khí thế hào hùng, hình thành cục diện năm phe thế lực đối nghịch.

“Cô trốn tránh bắn lén làm gì!” Huyết tộc nào đó bất mãn: “Lúc trước không phải cô thấy chết không cứu Côi Lam sao, giờ lại tới làm loạn gì nữa?”

“Lại không bắn cậu, cậu kích động làm gì?” Sơ Tranh khó có khi không phủ nhận chuyện này.

Dù sao nếu cô phủ nhận, thì có thể sẽ làm Toàn Tiểu Trúc bại lộ.

Với tay nhỏ chân nhỏ của Toàn Tiểu Trúc ấy, bị những thứ này ghi hận thì còn chạy nổi sao?

Đại lão chỉ có thể miễn cưỡng làm người tốt.

“Cô!”

“Ký Nhất... Ký Nhất anh sao thế?!”

Tiếng kêu sợ hãi của Côi Lam cắt ngang lời Huyết tộc đang nói chuyện với Sơ Tranh.

Lực chú ý của mọi người tập trung đến trên người Ký Nhất vừa rồi trúng một phát súng.

Ký Nhất nhìn rất khó chịu, đùi bị thương cũng không thấy có bao nhiêu máu.

“Cậu ta sao thế?” Có Huyết tộc kỳ quái, người này xuất hiện vốn đã rất kỳ quái, những người sói kia dường như còn có một loại thái độ không hiểu nổi đối với hắn ta.

Nhưng đây chỉ là một nhân loại...

“Sơ Tranh, tại sao cô lại bắn cậu ta? Cậu ta chỉ là một nhân loại! Cô quên điều cấm của liên minh rồi à!”

“Nhân loại?” Hai tay Sơ Tranh đút túi, tư thế có chút phách lối: “Cậu từng thấy nhân loại mọc đuôi à?”

“Đuôi gì...” Huyết tộc nhìn sang phía Ký Nhất, lời còn chưa nói hết đã kẹt trong cổ họng.

Phía sau mông Ký Nhất có thêm một cái đuôi đầy lông xù.

Thân thể hắn ta giống như bị bơm hơi, không ngừng phồng to ra, làm rách cả quần áo, làn da bị lông bao trùm, trong cổ họng phát ra tiếng rống trầm thấp, âm thanh đó...

“Người sói? Làm sao có thể!!”

Kẻ giật mình nhất là Huyết tộc, người sói và huyết liệp đều không lộ ra quá nhiều biểu hiện ngoài ý muốn, hiển nhiên đều biết Ký Nhất là người sói.

Lúc này Huyết tộc nhìn như một đám đần.

Nhưng chuyện này cũng chẳng trách bọn họ được, trên người Ký Nhất xác thực không có mùi của người sói, cho rằng hắn ta là nhân loại cũng không kỳ quái.

“Ký Nhất!” Không biết Côi Lam lấy sức lực từ đâu ra, phá tan kiềm chế của người sói túm lấy cô ta, bổ nhào vào trước mặt Ký Nhất: “Ký Nhất, anh bình tĩnh một chút, anh nhìn em đi, em là Côi Lam đây.”

“Grừ!”

Ký Nhất gầm nhẹ một tiếng, cũng giơ tay gạt Côi Lam ra.

Thân thể Côi Lam lảo đảo một cái, xém chút ngã xuống đất, Lạc Lý nhanh tay lẹ mặt giữ chặt cô ta.

“Ký Nhất...”

“Côi Lam, cậu đừng đi qua, hắn là người sói!” Lạc Lý túm lấy Côi Lam, không cho phép cô ta tới gần Ký Nhất đang không ngừng biến hóa.

“Cô ta đương nhiên biết hắn là người sói.”

Huyết tộc đồng thời nhìn về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh hùng hồn: “Nhìn tôi làm gì? Tôi nói sai à? Vừa rồi mấy người giật mình như vậy, nhưng cô ta thì không thấy ngoài ý muốn chút nào.”

Lúc trước nguyên chủ muốn vạch trần Côi Lam, nhưng không một Huyết tộc nào tin tưởng cô ấy.

Bây giờ...

Đã không cho phép bọn họ không tin nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.