Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2317: Chương 2317: Ngân Nguyệt Tế Ca (18)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Chỉ dựa vào chuyện này không đủ để chứng minh tôi cấu kết với huyết liệp, lãnh chúa, tôi nói không sai chứ?”

Lãnh chúa gật đầu.

“... Vậy cô giải thích thế nào về việc cô sử dụng vũ khí của huyết liệp?”

Sơ Tranh đột nhiên giơ tay, một quyển sách phía sau lãnh chúa trống rỗng bay ra, trôi nổi trong không khí: “Tôi không cần đụng vào đồ của huyết liệp, vẫn có thể sử dụng như thường.”

Cô khẽ vung ngón tay lên, quyển sách kia đập ra phía ngoài cửa sổ, rơi trên bãi cỏ bên ngoài.

Thần sắc thiếu nữ bình tĩnh hỏi: “Lạc Lý tiên sinh, còn nghi vấn gì không?”

“...”

Mỗi Huyết tộc đều có năng lực đặc thù của mình, khi gần trưởng thành sẽ được kích phát ra.

Nhưng đa phần đều di truyền năng lực của gia tộc, cũng có một số nhỏ sẽ xuất hiện những năng lực khác.

Chẳng lẽ cô...

“Tôi giúp các cậu bắt được một người sói, các cậu không cảm ơn tôi thì cũng thôi đi, còn nghi ngờ tôi, các cậu có ý gì đây?” Bạch nhãn lang!

Lạc Lý: “...”

Lạc Lý không có chứng cứ khác, vừa rồi lại lộ ra khả năng như vậy, cô có thể điều khiển vật thể, vậy thì quả thật có thể sử dụng vũ khí của huyết liệp.

Nhưng mà...

Sơ Tranh bình tĩnh nhìn hắn ta, nhưng Lạc Lý không khỏi cảm thấy dáng vẻ lúc này của cô càng giống như khiêu khích hơn.

Chuyện kia rõ ràng không thích hợp...

Lãnh chúa đứng dậy, hắng giọng một tiếng: “Được rồi, tất cả mọi người đều là bạn, đừng nghi ngờ vô căn cứ lẫn nhau. Việc này vì Côi Lam mà xảy ra, cũng vì Côi Lam nên mọi người mới bị thương, tôi sẽ nhanh chóng báo cáo cho phía liên minh, sẽ cho mọi người một công đạo.”

Lãnh chúa đã nói như vậy, nếu Lạc Lý tiếp tục nói nữa thì chính là có ý khác, chỉ có thể câm mồm.

Lãnh chúa cho mọi người đi ra ngoài trước, giữ Côi Lam lại.

Côi Lam nhìn về phía Lạc Lý xin giúp đỡ, lúc này Lạc Lý cũng không có cách nào, đưa cho cô ta một ánh mắt trấn an.

Đi ra khỏi phòng, có Huyết tộc nhỏ giọng thảo luận: “Các cậu nghĩ Côi Lam sẽ bị trừng phạt thế nào?”

Trước đó không ít người thích Huyết tộc phương Đông kia.

Nhưng không nghĩ tới, lần này cô ta lại không nghe khuyên bảo, hại cho bạn bè của họ bị thường, còn chết mất một người...

“Đều do cô ta nên nhiều bạn bè của chúng ta mới bị thương như vậy, chắc chắn sẽ không nhẹ.”

“Nhưng cô ta là Huyết tộc phương Đông, hình như liên minh không nhúng tay vào...”

“...”

Vừa nói ra câu này, nhóm Huyết lại đã cảm thấy nghẹn trong lòng.

“Việc này chắc chắn không xong dễ dàng vậy đâu, dù sao người chết kia...” Mọi người ăn ý nhìn nhau, không nói tiếp.

Cho dù liên minh không làm gì Côi Lam, thì gia tộc của người chết có thể không làm gì được à?

Sơ Tranh lắng tai nghe bọn họ bát quái, một mình Lạc Lý đứng ở một bên, thần sắc trầm lãnh, không biết đang suy nghĩ gì.

“Sơ Tranh, lúc đó vì sao cô không ngăn người sói kia?” Đột nhiên có người quay đầu nói chuyện với Sơ Tranh: “Nếu như cô ngăn được hắn ta, thì nói không chừng đã không có chuyện phía sau.”

Đối phương cũng không dùng giọng oán trách và chất vấn, giống như chỉ tò mò.

Sơ Tranh nhìn đối phương một chút, chậm rãi nói: “Một người sói mà Lạc Lý không giải quyết được sao? Là Côi Lam tự lên tặng đầu người, liên quan gì đến tôi.”

“...”

Chuyện xảy ra trong trường học lúc ấy, mọi người không rõ ràng lắm.

Chỉ biết Côi Lam bị người sói bắt đi.

Dù sao cũng là Huyết tộc phương Đông quý hiếm, tăng thêm lại là Lạc Lý triệu tập họ, mọi người cũng không hỏi nhiều đã đi.

Không nghĩ tới Côi Lam bị bắt cũng là cô ta tự tìm...

Nghĩ như thế, trong lòng mọi người lại oán giận Côi Lam nhiều hơn một chút.

-

Không biết lãnh chúa nói gì với Côi Lam, lúc đi ra, Côi Lam đã khóc đến thở không ra hơi.

Lãnh chúa bảo Lạc Lý đưa Côi Lam đến liên minh, những người còn lại có thể về nhà tu dưỡng trước, nếu như liên minh cần hỏi điều gì, thì lại triệu hoán họ sau.

Sơ Tranh không muốn chờ lâu, xoay người rời đi.

Rời khỏi trang viên của lãnh chúa, Sơ Tranh trở lại chỗ ở của mình, A Quỷ đã về, đang chờ cô.

“Tiểu thư, tôi đã nghe chuyện rồi, ngài không sao chứ?”

“Không sao.” Sơ Tranh lấy trong tủ lạnh ra hai hộp “sữa chua”, ném một hộp cho A Quỷ: “Đã hỏi được chuyện kia chưa?”

A Quỷ đón được “sữa chua”: “Thân vương cũng nói chưa từng gặp loại tình huống này, nhưng thân vương suy đoán có thể là liên quan đến chuyện ngài chưa trưởng thành, lực lượng còn chưa thể làm cho người ta chuyển đổi thành Huyết tộc.”

Dù sao Huyết tộc đều biết chưa thành niên không thể chuyển đổi con người thành Huyết tộc, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng có Huyết tộc chưa thành niên nào đi thử chuyển đổi con người.

Sơ Tranh trầm mặc cắn ống hút, một lát sau hỏi: “Có cách gì giải quyết không?”

“Thân vương nói nếu như nhân loại kia vẫn không chết, đợi đến khi ngài trưởng thành thì tiến hành lại một lần, nhưng... Có thể thành công hay không, thân vương cũng không nói chắc được.”

Sơ Tranh: “...” Cho nên cũng không có cách nào giải quyết đúng không.

A Quỷ nhìn trộm thần sắc của Sơ Tranh, tiếp tục truyền đạt lời của thân vương: “Thân vương còn nói, một nhân loại mà thôi, nuôi thì được, nhưng ngài không nên quá để bụng, để tránh bị người ta lợi dụng.”

Sơ Tranh buông hộp sữa chua xuống, lãnh đạm “ừ” một tiếng.

Nhưng chữ “ừ” kia biểu đạt ý gì, A Quỷ không đoán ra được.

-

Côi Lam được đưa đến bên liên minh Huyết tộc, Lạc Lý cũng không ở trường, không biết Ký Nhất bị người sói mang đi, hay là bị huyết liệp mang đi, trường học dường như cũng yên tĩnh hơn không ít.

Sơ Tranh cầm tư liệu mới nhận được, đụng phải Ấn Bạch trên hành lang.

Đồng phục của thiếu niên hơi nhăn, đầu cúi xuống cực thấp, vội vàng đi qua trên hành lang, Sơ Tranh đứng bên cạnh hắn mà hắn cũng không phát giác được.

Sơ Tranh giơ tay giữ chặt hắn: “Đi đâu thế?”

Ấn Bạch nghe thấy giọng nói, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu hình dáng của Sơ Tranh: “Cô... Sao lại ở đây?”

“Tôi chuyển khoa.” Sơ Tranh lung lay đồ vật trong tay: “Sau này đi học chung với anh.”

Ấn Bạch chớp mắt, có chút không thể tin: “Chuyển, chuyển khoa?”

“Ừ.”

“Tại sao lại chuyển khoa?”

“Vì anh đó.”

Ấn Bạch sững sờ tại chỗ, một hồi lâu sau mới gian nan nuốt nước miếng: “Cô thích ngành này sao?”

“Không quan trọng.” Những ngành ta từng làm còn nhiều hơn mi biết rất nhiều.

“...”

Sơ Tranh kéo người đến chỗ tối, đè lên trên tường, hờ hững hỏi: “Anh vội vã đi đâu thế?”

“Nhà ăn... Giành chỗ.” Thiếu niên ngoan ngoãn trả lời.

“Giành chỗ?” Sơ Tranh dựa vào gần hơn: “Giành chỗ cho ai?”

Sơ Tranh áp quá gần, Ấn Bạch hơi khó thở: “Bạn, bạn bè.”

“...”

Trong tay Sơ Tranh có tư liệu về đám bạn bè trong lời của Ấn Bạch, khoảng thời gian này cô phải bận rộn những chuyện khác, không rảnh để ý tới mấy người “bạn bè” này.

Chậc.

“Không đi nữa, ở cùng tôi.”

Ấn Bạch hơi xoắn xuýt: “Nhưng tôi đã đồng ý...”

“Anh dám đi tôi sẽ đánh gãy chân anh.” Sơ Tranh lui lại một bước, ra hiệu Ấn Bạch có thể đi.

Vẻ mặt Ấn Bạch khẽ biến, dựa vào tường, hồi lâu không nhúc nhích, môi động đậy đến mấy lần, cuối cùng ngập ngừng nói ra một câu: “Cô... Cô muốn tôi ở cùng cô như thế nào?”

Sơ Tranh: “...”

Lời này của anh nghe rất kỳ quái đấy!

“Có đói bụng không?”

Ấn Bạch lắc đầu, nhưng bụng rất không chịu thiệt “ục” một tiếng.

Trên mặt thiếu niên lập tức xông lên một tầng đỏ ửng, đầu cúi xuống thấp hơn.

Sơ Tranh dẫn hắn lên sân thượng, tìm một vị trí râm mát khó nhìn thấy, cởi hai nút áo trên cùng của đồng phục ra.

“Không đói bụng?”

“Tôi...”

Sơ Tranh khẽ nghiêng về phía sau, đầu hơi nghiêng qua, đầu ngón tay điểm nhẹ lên cần cổ trắng như tuyết.

Ấn Bạch liếc nhìn làn da trắng như tuyết ấy, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác đói bụng càng thêm rõ ràng.

Nhưng hắn không muốn...

Sơ Tranh thấy người đứng bất động ở đó hồi lâu, dáng vẻ này của cô sẽ nhìn rất đần.

Thế là chỉ có thể tự động thủ, kéo người qua: “Ăn một bữa cơm mà anh cũng lằng nhà lằng nhằng, nhanh lên.”

Ấn Bạch: “...”

Đây là ăn cơm sao!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.