Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thánh khí mới đầu đúng là ở trên người Ký Nhất, trong lúc vô tình cô ta cứu được Ký Nhất đang bị thương nghiêm trọng.
Lúc ấy cô ta sắp xếp cho Ký Nhất ở trong trường học bị bỏ hoang kia, cũng trông thấy thánh khí trong tay Ký Nhất.
Bởi vì tạo hình quá kỳ quái, còn hơi cũ nữa, cô ta hoàn toàn không biết đó là thứ gì.
Ngày đó cô ta phát hiện có huyết liệp tìm Ký Nhất khắp nơi, lo lắng Ký Nhất bị bọn họ tìm được, nên cô ta vội vàng chạy tới, dự định mang hắn ta thay đổi vị trí.
Lúc ấy cô ta không cầm thứ kia đi.
Nhưng khi Ký Nhất tỉnh lại, thì khăng khăng muốn đi tìm thứ kia, cô ta đành phải quay lại tìm.
Ai biết vừa vặn trông thấy Ấn Bạch cầm thánh khí, cô ta còn chưa kịp cầm về, thì thánh khí kia đột nhiên không thấy tăm hơi đâu nữa.
Sau đó người sói và huyết liệp xuất hiện...
Đoạn này Côi Lam tóm tắt một chút nội dung, chỉ nói đại khái.
“Ấn Bạch kia là người sói hay là Huyết tộc?”
“Hắn... Là nhân loại.”
“Nhân loại?”
“Huyết liệp sao?”
Côi Lam: “Không phải, chỉ là một nhân loại bình thường.”
Người sói cười lạnh: “Nhân loại bình thường? Muộn như thế sao lại xuất hiện ở chỗ cô nói?”
Côi Lam: “Tôi không lừa các người, những lời tôi nói đều là thật.”
-
“Anh từng lấy thứ mà cô ta nói à?”
Ấn Bạch có hơi mơ hồ với chuyện phát sinh đêm đó, hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, mơ mơ hồ hồ nhớ lại, hình như hắn...
“Hình như... Có.” Ấn Bạch không chắc lắm: “Anh không nhớ rõ được. Anh chỉ nhớ lúc tỉnh lại, thì nghe thấy động tĩnh, sau đó thì...”
Sơ Tranh nhớ lại tình huống lúc đó.
Nguyên chủ và huyết liệp động thủ tạo ra động tĩnh không nhỏ, hơn nữa thời gian đánh nhau cũng không ngắn.
Nếu như Ấn Bạch chỉ ngủ, thì không thể nào đến tận lúc nguyên chủ sắp cắn mới tỉnh lại.
Cho nên có lẽ lúc ấy hắn đã ngất xỉu một lần.
Sau đó lại bị nguyên chủ cắn, nên trực tiếp mất luôn ký ức...
Sơ Tranh chỉ cảm thấy đau đầu.
Có lẽ thứ kia thật sự ở trên người hắn.
Nếu không thì giải thích thế nào về chuyện hắn bị cắn, chưa trải qua biến đổi ban đầu mà đã biến thành như bây giờ?
Nếu có lực lượng của thánh khí... Vậy thì thông nói được.
“Tiểu thư, liên minh bảo chúng ta rút lui.” A Quỷ nhận được tin tức mới, vội vàng thông báo với Sơ Tranh.
“... Không đánh nữa?” Thế này là còn chưa đối đầu chính diện mà đã muốn bỏ chạy? Làm vậy quá không có cốt khí rồi! Huyết tộc làm sao thế?
“Đánh gì nữa, lửa đốt đến chỗ chúng ta rồi, chúng ta chạy mau.” A Quỷ cạn lời.
Họ vốn định tới làm chim sẻ, ai biết bây giờ lại biến thành ve.
“Liên minh cứ tin đồ đang ở chỗ tôi à?” Không thèm nghe cô nói một câu sao?
A Quỷ nói: “Mặc kệ có tin hay không, lửa này đã đốt qua rồi, kịp thời ngăn cản tổn hại mới quan trọng, nếu mà thật sự đánh nhau, thì hai phe đánh chúng ta đấy, không có lời!”
A Quỷ cường điệu ba chữ “không có lời“.
Huyết tộc tính toán rất cẩn thận.
Loại mua bán lỗ vốn này tuyệt đối không thể làm.
“...”
Sơ Tranh vốn định thò một chân vào, nhưng A Quỷ thúc giục dữ quá, không cho cô cơ hội phát huy.
Khi bên kia còn đang bàn xem Côi Lam nói thật hay giả, thì Huyết tộc đã cấp tốc lui ra khỏi chiến trường.
Về phần Côi Lam...
Dường như liên minh không có ý định để ý đến cô ta nữa.
Rời khỏi nơi thị phi, rõ ràng Ấn Bạch có chút sợ hãi, ôm cánh tay Sơ Tranh, thận trọng hỏi: “Mọi người nói thứ... Thứ kia thật sự ở trên người tôi sao?”
Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn: “Đừng sợ.”
Ấn Bạch mờ mịt: “Nhưng trên người anh không có thứ gì cả.”
Sơ Tranh trầm mặc vài giây: “Chỉ sợ không phải ở trên người anh, mà là ở trong thân thể. Thân thể anh có biến hóa, không phải là vô duyên vô cớ.”
Ấn Bạch: “...”
Trong, trong thân thể??
“Có thể là lúc tiểu chủ nhân cầm thánh khí đã bị đứt tay, trở thành ký chủ của thánh khí.” A Quỷ nói: “Ngài thật may mắn.”
“...”
Ấn Bạch không hề cảm thấy mình may mắn.
Chuyện duy nhất hắn cảm thấy may mắn đó là gặp được Sơ Tranh.
A Quỷ nói tiếp: “Phải biết trong ngàn vạn nhân loại cũng không nhất định có thể tìm được một người có thể làm ký chủ của thánh khí đâu.”
Ấn Bạch càng nghe càng sợ hãi, nuốt một ngụm nước bọt: “Có thể... Có thể lấy ra không?”
Hắn không muốn thánh khí gì đó.
Cũng không muốn làm ký chủ gì đó.
“Tôi nhớ trước kia từng có ghi chép, nếu như thánh khí chủ động sống nhờ trong thân thể con người thì không thể lấy ra, nếu không ngài sẽ chết, thánh khí cũng sẽ xảy ra chuyện.”
A Quỷ thấy sắc mặt Ấn Bạch cực kém, lại an ủi một câu: “Thánh khí chỉ thích ngài, sẽ không làm hại đến ngài đâu, mà còn đem đến chỗ tốt cho ngài nữa, ngài không cần lo lắng.”
Nếu như...
Tiểu thư không cắn hắn.
Thì quả thực đó là một chuyện tốt.
Tục truyền nhân loại có thể được thánh khí xem như ký chủ, là người có được tâm địa tuyệt đối thuần thiện, thiên thời địa lợi nhân hoà mới có thể có được kỳ ngộ như thế.
Nhân loại được thánh khí chọn, cả đời không đau không bệnh, cho đến chết, thánh khí sẽ tự nhiên rời khỏi thân thể hắn.
Nhưng tình huống bây giờ hơi phức tạp, thân thể vị này...
“Huyết tộc có thể...” Ấn Bạch nhìn A Quỷ một chút, không nói tiếp.
Sơ Tranh biết hắn có ý gì.
A Quỷ cũng nghe hiểu, anh ta cười cười: “Tiểu chủ nhân yên tâm, cho dù đồ vật ở trên người ngài, thì Huyết tộc cũng sẽ không cướp.”
“Đến lúc đó ngài chính là đối tượng trọng điểm được bảo vệ, liên minh tuyệt đối sẽ không để ngài bị thương!”
“Huyết tộc chúng ta tin phụng sức mạnh của bản thân mình hơn, liên minh chỉ muốn cướp Thánh khí về bày trong viện bảo tàng của Huyết tộc mà thôi. Dù sao lúc ban đầu, Thánh khí vốn thuộc về Huyết tộc chúng ta. Nhưng người sói là một đám trộm giảo hoạt buồn nôn ti tiện vô sỉ.” A Quỷ thóa mạ một trận.
Lúc ban đầu thánh khí thuộc về Huyết tộc.
Thánh khí của Huyết tộc cũng không chỉ có một cái.
Thánh khí lợi hại đều trưng bày trong viện bảo tàng của Huyết tộc.
Về sau bị người sói trộm cắp đi một ít, không biết tại sao lại chuyển tới tay huyết liệp, bị lưu truyền thành đồ của huyết liệp.
Ấn Bạch nghe đến hơi sửng sốt.
Kỳ thật Sơ Tranh cũng hơi ngơ ngác.
Nguyên chủ ghét nhất là tiết học văn hóa của Huyết tộc, khi đi học toàn bộ hành trình đều ngủ cho qua.
Cho nên nguyên chủ hiểu về liên minh không nhiều, chỉ biết bên kia nhiều quy củ, chuyện nhỏ như quả rắm cũng phải lập cho bạn một cái quy củ, đáng ghét cực kì.
Bây giờ sao nghe ý của A Quỷ, thao tác của liên minh này hình như hơi lẳng lơ nhỉ!
Nhưng quả thật Huyết tộc tương đối bao che cho con...
Cho dù nội bộ đấu tranh đến kịch liệt, nhưng nếu thật sự có người ức hiếp Huyết tộc, thì thù nghiêm trọng đến đâu cũng có thể tạm hoãn lại, nhất trí đối ngoại chơi chết ngoại nhân trước rồi mới đấu tiếp.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao liên minh lại quan tâm một Huyết tộc phương Đông như vậy.
Một con cuối cùng, bọn họ cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ chủng loại quý hiếm này.
Sắc mặt Ấn Bạch trắng bệch: “Tôi... Tôi có bị bỏ vào trong viện bảo tàng kia không?”
A Quỷ cười một tiếng: “Ngài còn sống, sao có thể bỏ ngài vào.”
“...” Chết sẽ bị bỏ vào sao?
Sơ Tranh trừng A Quỷ một cái: “Anh đừng dọa hắn.”
“Hả?”
A Quỷ không biết mình nói sai chỗ nào, vô tội nhìn tiểu thư nhà mình.
Sơ Tranh vỗ vỗ sau lưng thiếu niên trấn an: “Đừng sợ, không ai làm hại anh được, ai cũng không thể.”
Ấn Bạch như lọt vào trong sương mù, nhưng nghe thấy Sơ Tranh trấn an, tâm trạng bất ổn hơi thoải mái hơn một chút.
Cô ở đây...