Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Pháp y không lo chơi với thi thể đi, đi ra bên ngoài tra án nữa, ăn no rửng mỡ à.
Ngôn Ngộ hỏi lại: “Không được sao?”
“Được, anh làm gì cũng được.” Sơ Tranh lơ đãng nói.
Đáy lòng Ngôn Ngộ lại có loại cảm giác kỳ diệu đó.
Không biết vì sao, luôn cảm thấy lời cô ngẫu nhiên nói ra, mang theo vài phần dung túng và cưng chiều, làm tim hắn đập rộn lên, huyết dịch sôi trào.
Nhưng mà lý trí nói cho Ngôn Ngộ biết đó là không có khả năng.
Bọn họ nói cho cùng vẫn chỉ là người xa lạ mà thôi.
Trong xe đột nhiên an tĩnh lại, không ai nói chuyện.
Người đàn ông yên tĩnh nhìn về phía trước, Sơ Tranh giống như lại cảm nhận được tầng sương mù mông lung trên người hắn, cô lập hắn, đem đến cho người ta một cảm giác cực kỳ không chân thực.
...
Xe Sơ Tranh dừng ở bên ngoài khách sạn, Ngôn Ngộ hỏi cô có thể cùng đi lấy sách hay không.
“Anh cố ý để quên sách chỗ tôi, muốn làm gì?”
Ngôn Ngộ thần sắc tự nhiên: “Cẩm tiểu thư, tôi chỉ là quên mất.”
Sơ Tranh liếc hắn một cái, ấn tầng lầu thang máy.
Sơ Tranh không để Ngôn Ngộ vào cửa, trực tiếp cầm sách đưa cho hắn.
“Hôm nay cảm ơn Cẩm tiểu thư đã cho tôi đi nhờ xe, không biết cuối tuần sau Cẩm tiểu thư có thời gian không?” Ngôn Ngộ cầm sách cũng không rời đi, ngược lại đứng ở cửa ra vào trò chuyện với Sơ Tranh.
“Có việc?”
“Muốn mời Cẩm tiểu thư ăn bữa cơm rau dưa.” Ánh mắt Ngôn Ngộ sâu u: “Cẩm tiểu thư có thời gian không?”
Thẻ người tốt mời ta đi ăn cơm...
Không muốn đi lắm, không thể ngồi trong khách sạn trò chuyện tâm tình sao? Ta muốn sờ tóc hắn... vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay, tức giận.
Nhưng mà thẻ người tốt mời đó.
Thẻ người tốt thẻ người tốt... Người tốt người tốt!
“Ừ.” Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt.
Khóe miệng Ngôn Ngộ cong lên: “Sau khi định xong thời gian, tôi sẽ nói lại cho Cẩm tiểu thư.”
Sơ Tranh gật đầu.
Giữa lông mày Ngôn Ngộ tựa hồ cũng nhiễm lên ý cười, bối cảnh sau lưng cũng bắt đầu ảm đạm phai mờ: “Cẩm tiểu thư ngủ ngon, chúc cô có một giấc mộng đẹp.”
...
Ngôn Ngộ về đến phòng, hắn buông sách xuống, rót cho mình một ly rượu vang, hắn khẽ nhấp một cái, ngón tay mở máy tính bảng bên cạnh ra.
Trên máy tính bảng là hình ảnh theo dõi.
Trong hình rõ ràng là gian phòng của Sơ Tranh, nơi ống kính chiếu đến là ghế sofa trong phòng, cách giường một khoảng.
Nhưng hình ảnh đặc sắc nhất là người ở trên giường, Ngôn Ngộ chỉ nhìn thấy một đôi chân đẹp rũ xuống bên giường, hướng lên trên là đôi chân thon dài thẳng tắp, lên nữa thì đã ở bên ngoài ống kính, không nhìn thấy.
Hình ảnh dừng lại ở nơi đó.
Rõ ràng không có bất kỳ biến hóa nào, Ngôn Ngộ lại nhìn hết sức chăm chú.
Trong đầu Ngôn Ngộ phác hoạ ra hình ảnh cô nằm trên bàn giải phẫu, nhưng không phải máu me, mà ngược lại có chút...
Ngôn Ngộ tắt máy tính bảng đi, vội vàng tiến vào phòng tắm.
Hôm sau.
Ngôn Ngộ mở mắt ra, đáy mắt có chút tơ máu, giống như ngủ không ngon.
Hắn vén chăn lên nhìn một chút, hơi nhíu mày.
Sau khi xuống giường thay một bộ quần áo, mở máy tính bảng ra nhìn.
Hình ảnh vẫn là vị trí hôm qua, nhưng lúc này có người ngồi trên ghế sofa.
Dường như cô gái cũng vừa ngủ dậy, áo ngủ trên thân lộn xộn, trong hình, có thể trông thấy rõ ràng xương quai xanh và đường cong mơ hồ của cô gái lộ ra.
Cô ngồi trên ghế sofa, một chân hơi cong lên, một chân khác gác trên bàn trà.
Rõ ràng là tư thế có chút bất nhã, nhưng mà khí chất thanh lãnh lười biếng trên người cô, sẽ không làm cho người ta cảm thấy tư thế của cô có gì không ổn.
Đầu ngón tay Ngôn Ngộ khẽ sờ lên mặt cô gái, nhẹ nhàng đụng một cái, tà khí nơi đáy mắt liên tục xuất hiện: “Chào buổi sáng.”
...
Sơ Tranh biết Ngôn Ngộ lắp đặt camera trong phòng mình, cho nên hành vi cử chỉ đều phải chú ý, mệt mỏi không chịu được, đến công ty sau khi đuổi Vạn Tiêu Tiêu ra, một mình nằm dài trong phòng làm việc.
“Sao Vương bát đản chưa cho ta mua nhà nhỉ?”
Sơ Tranh nói thầm một tiếng.
Bởi vì thẻ người tốt ở đó, nên cố ý sao?
Vương bát đản con chó điên này!
Rốt cuộc ai mới là ký chủ của nó chứ!
Con ngươi Sơ Tranh hơi híp lại, không phải thẻ người tốt mới là ký chủ của con chó điên Vương bát đản kia chứ? Vương bát đản tuyệt đối biết thẻ người tốt là ai...
Phải nghĩ biện pháp moi ra.
Sơ Tranh tự mình suy nghĩ một phen, quay đầu liền lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm nhà, tùy ý chọn một chỗ, bảo Vạn Tiêu Tiêu đi mua nhà.
Vạn Tiêu Tiêu: “...”
Chức vị trợ lý của cô ấy rốt cuộc là để làm gì?
Khi Vạn Tiêu Tiêu vừa rời khỏi văn phòng, đang hoài nghi nhân sinh, thang máy bên kia bỗng nhiên truyền đến tiềng ồn ào cực lớn.
Một người đàn bà không để ý đám người ngăn cản, đi thẳng qua bên này.
Giọng của mụ ta cực lớn, bén nhọn chói tai.
“Cẩm Sơ Tranh đâu?!”
“Bảo cô ta ra đây, mấy người cản tôi làm gì, hôm nay tôi phải để cho các người biết cô ta là hạng người gì, tránh ra hết cho tôi, tránh ra!”
Mụ đàn bà này không nói đạo lý, ai tiến lên liền cào người đó.
“Cẩm Sơ Tranh, đồ không biết xấu hổ, có bản lĩnh thì mày đừng có trốn, mày ra đây!!”
Mụ ta cao giọng hô to, thỉnh thoảng còn chửi mắng hai câu.
“Người này là ai vậy?” Vạn Tiêu Tiêu kéo một người hỏi.
“Không biết, muốn tìm Cẩm tổng, chúng tôi đều không cản được.” Đi làm ở đây, đa số đều sinh ra và lớn lên trong thành phố, đã từng thấy thế trận lớn như vậy đâu.
“Cẩm Sơ Tranh mày ra đây cho tao!” Mụ đàn bà vẫn còn tiếp tục gào: “Mày có bản lĩnh thông đồng với đàn ông, đá con trai tao, sao không dám ra đây.”
Mụ đàn bà lập tức kích thích ngàn cơn sóng.
Cũng làm cho mọi người đoán được thân phận của mụ ta.
Bọn họ nghe nói Cẩm tổng từng có một người bạn trai.
Nhưng trước đó không lâu đột nhiên chia tay.
Không chia tay được mấy ngày, Cẩm tổng liền nhảy lên trở thành bà chủ công ty.
Bây giờ người đến náo động này, chắc hẳn là mẹ của người bạn trai kia.
...
Sơ Tranh ở trong phòng làm việc cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cô không muốn để ý tới, bịt lỗ tai nằm trên bàn giả chết.
Nhưng âm thanh kia càng ngày càng ồn ào.
Hơn nữa còn tới gần văn phòng.
Sơ Tranh bịt lỗ tai mà vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi bén nhọn của mụ đàn bà kia.
Cô hít sâu một hơi, cọ một chút đứng dậy, cái ghế trượt về phía sau một khoảng cách, đụng vào ngăn tủ đằng sau, ầm vang một tiếng.
Trên người cô gái lộ ra khí thế hung ác.
Cô kéo cửa ra ngoài.
Tiếng ầm ĩ bên ngoài trong nháy mắt im bặt lại.
Trên hành lang khu làm việc một mảnh hỗn loạn, cánh tay mụ đàn bà bị người ta túm lấy, hình ảnh này có chút giống cảnh lôi kéo trong phim hài kịch.
Sơ Tranh đi tới, khí thế của cô quá cường đại, trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng.
Cho dù là mụ đàn bà kia thì dường như cũng bị chấn kinh.
Sơ Tranh đi đến bên cạnh, kéo một cái ghế, quả quyết ngồi xuống.
“Làm gì? Sáng sớm có để cho người ta... làm việc không!”
Đám người: “...”
Bọn họ chưa từng thấy bà chủ làm việc bao giờ.
Mụ đàn bà kia dùng bả vai đẩy người kéo mình ra, chỉ vào Sơ Tranh: “Con đàn bà không biết xấu hổ này, lêu lổng với thằng đàn ông khác, đá con trai tao, bây giờ còn không buông tha cho con trai tao, sao mày lại ác độc như thế!”
“Ác độc?” Sơ Tranh đặt tay trên đầu gối, ánh mắt trong suốt bình tĩnh nhìn sang: “Nói một chút xem tôi ác độc thế nào?”
“Mày và gian phu kia thông đồng với nhau, khi dễ con trai tao, còn đánh con trai của tao, mày nói xem mày ác độc hay không?” Trên khuôn mặt chanh chua của bà Tiếu, lúc này tràn đầy phẫn nộ.
“Tao đã sớm biết mày không phải loại an phận, trước kia đi sớm về trễ, con trai tao còn nói mày bận rộn công việc, tao thấy là mày bận đến trên giường người khác thì có.”
“Con trai của tao ở bên mày bao nhiêu năm? Mày vì tiền, mà cứ như vậy đá con trai tao, bây giờ mày ngồi văn phòng lớn, chỉ huy nhiều người thế này, không phải đều dựa vào ngủ với đàn ông à.”