Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cuối cùng Tiếu Trạch lựa chọn đi cùng bác sĩ.
Ánh mắt cuối cùng hắn ta nhìn Sơ Tranh, lộ ra sự hận thù.
Ánh mắt của nhân viên công ty nhìn Sơ Tranh, đều trở nên không giống.
Trong phim truyền hình, nếu như là loại tình huống này, thì hơn phân nửa là con gái ăn thiệt thòi.
Coi như không phải con gái ăn thiệt thòi, thì khẳng định cũng là có nam chính tới cứu.
Còn bà chủ của bọn họ thì rất tốt.
Trước không nói tiếng nào ghi hình lại làm chứng cứ, không báo cảnh sát mà ngược lại gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần.
Chờ chính chủ tới, trực tiếp ép người ta đến bệnh viện tâm thần.
Chính chủ giống như người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói được.
Một trận thao tác này, lóe mù mắt người ta.
Mặc kệ cuối cùng bọn họ có đi bệnh viện hay không, trò hề này cũng là đối phương thua, bà chủ chắc thắng!
Rốt cuộc Sơ Tranh có ngoại tình hay không không quan trọng, chuyện quan trọng bây giờ, là không thể đắc tội với bà chủ
Ai biết cô sẽ dùng thủ đoạn gì uốn nắn bọn họ.
Sơ Tranh phát hiện sự nhiệt tình với công việc của đám nhân viên này lại tăng lên, lập tức cảm thấy tâm tình không tốt.
...
Cuối tuần.
Ngôn Ngộ gõ cửa phòng Sơ Tranh, Sơ Tranh còn chưa thay quần áo, có chút không vui nhìn người đàn ông bên ngoài: “Pháp y Ngôn, có chuyện gì không?”
Sáng sớm, không thể để cho ta ngủ một giấc thật ngon được sao?
Vất vả lắm mới không cần đến công ty nhìn chằm chằm đám người kia tan tầm.
Cô dễ dàng lắm à!
Ánh mắt Ngôn Ngộ chỉ dừng lại trên người cô vài giây, cấp tốc dời đi, hơi cúi đầu, lễ phép nói: “Cẩm tiểu thư, không phải chúng ta đã hẹn hôm nay cùng ra ngoài sao?”
“...”
Có sao?
Sao ta không nhớ?
Ngôn Ngộ nhắc nhở: “Tôi đã gửi tin nhắn cho Cẩm tiểu thư.”
Sơ Tranh: “...”
Tin nhắn rác rưởi nhiều như vậy, ai thấy được chứ!
Sơ Tranh nói: “Lần sau trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
Khóe miệng Ngôn Ngộ cong lên, không biết là bị từ nào lấy lòng, giọng điệu đều ôn nhu hơn mấy phần: “Được.”
Ngôn Ngộ nói: “Cẩm tiểu thư thay quần áo đi, tôi ở ngoài cửa chờ cô.”
“Vào đi.”
Sơ Tranh mở cửa, Ngôn Ngộ hơi dừng một chút, đi theo vào.
Gian phòng hơi loạn, nhưng không bẩn, cũng không có đồ vật gì không thể nhìn thấy, chỉ là ít sách và văn kiện ném khắp nơi, có cảm giác rất loạn.
Sơ Tranh lấy quần áo ra, nhìn Ngôn Ngộ một chút, nghĩ đến bây giờ mình và thẻ người tốt còn chưa có quan hệ gì, ngoan ngoãn cầm quần áo tiến vào phòng vệ sinh.
Phải tìm cơ hội ấn lấy thẻ người tốt hôn hôn, rồi lại sờ sờ tóc.
Tay ngứa ngáy khó nhịn a.
Ai.
Cuộc sống thật quá khó khăn.
Sơ Tranh thay quần áo xong đi ra, tùy tiện rửa mặt, vẩy chút nước, coi như xong.
“Đi thôi.”
Sơ Tranh trực tiếp đi ra ngoài cửa, Ngôn Ngộ có một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như mình và cô đang sống chung với nhau, rồi hai người cùng ra ngoài vậy.
“Chỗ ăn cơm rất xa?” Sớm như vậy đã đi ra ngoài, vì sờ tóc mềm mềm, ta nhịn!
“Không xa.” Ngôn Ngộ nói: “Nhưng tôi muốn dẫn Cẩm tiểu thư đến một nơi trước, Cẩm tiểu thư không ngại chứ?”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Bây giờ tôi nói ngại hữu dụng sao?”
Đều mẹ nó đã ra ngoài rồi!
Ngôn Ngộ cười cười, tầng sương mù trong đôi mắt hắn tản ra, trong suốt sáng tỏ, không khỏi có chút dịu dàng.
Nhưng mà Sơ Tranh lại cảm thấy hơi lạnh.
Luôn cảm thấy thẻ người tốt lại có ý đồ xấu gì đó với cô.
Phải đề phòng chút!
Tiên hạ thủ vi cường!
Nơi Ngôn Ngộ dẫn Sơ Tranh đến chính là một cửa hàng đồ gốm thủ công, thời gian còn sớm, nơi cửa hàng chỉ có hai học sinh đang ngồi.
“Ngôn tiên sinh, ngài trở về lúc nào?”
Ông chủ của cửa hàng này quen biết Ngôn Ngộ, rất ngoài ý muốn chào hỏi hắn.
“Cách đây không lâu.” Ngôn Ngộ nói: “Tôi dẫn bạn tới xem một chút.”
Ánh mắt của ông chủ cửa hàng rơi vào trên người Sơ Tranh, lập tức lộ ra mấy phần mập mờ: “Bạn của Ngôn tiên sinh à, đúng là hiếm có, hoan nghênh hoan nghênh.”
Sơ Tranh khẽ gật đầu, lễ phép lại xa cách.
Ngôn Ngộ và ông chủ hàn huyên hai câu, dẫn Sơ Tranh đến một vị trí khuất tầm mắt.
Sơ Tranh nhìn hắn bắt đầu xắn tay áo: “Anh phải tự làm?”
Ngôn Ngộ cười: “Cẩm tiểu thư chưa từng làm sao? Lần nào tôi trở về, đều sẽ tới đây ngồi một chút, rất thú vị.”
Sơ Tranh: “...”
Chơi bùn mà chơi ra nghệ thuật, đúng là rất thú vị.
Nhưng đối với cô mà nói, thì không có gì thú vị.
Vô dụng lại nhàm chán, lãng phí thời gian.
Ngôn Ngộ hỏi cô: “Tôi dạy cho cô?”
Sơ Tranh có chút kháng cự, nhưng cô không lên tiếng, Ngôn Ngộ coi như cô đáp ứng, bắt đầu nói kiến thức cơ bản cho cô nghe.
Nhìn như đơn giản, kỳ thật làm thì không dễ dàng như vậy.
Nhưng Ngôn Ngộ lại làm rất nhanh, Sơ Tranh bất động thanh sắc đánh giá hắn.
Ngôn Ngộ hơi hơi cúi đầu, tuấn nhan tràn đầy nghiêm túc, tà khí làm người ta không quá thoải mái trên người hắn cũng biến mất không còn gì nữa.
Hắn lúc này, yên tĩnh thuần túy, nhưng lại ngăn cách với thế nhân.
Ngôn Ngộ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tĩnh mịch đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, một giây sau hắn chậm rãi kéo ra một nụ cười: “Cẩm tiểu thư, cô nhìn tôi làm gì?”
Lúc người đàn ông này cười rộ lên, giống như có ngàn vạn cây hoa lê nở rộ, toàn bộ thế giới đều bởi vì hắn mà sáng ngời.
“Như vậy không đúng...” Ánh mắt Ngôn Ngộ rơi trên tay cô, bỗng nhiên đứng dậy, từ phía sau vòng lấy cô, tay nắm tay dạy cô: “Phải như vậy.”
Sơ Tranh cơ hồ bị hắn hoàn toàn ôm trong ngực, lồng ngực ấm áp rộng lớn, nhẹ nhàng dán vào phần lưng cô.
Tư thế vô cớ mập mờ.
Lúc người đàn ông nói chuyện, hơi nóng phun trên cần cổ, tê tê dại dại.
Sơ Tranh không quan tâm, mặc cho Ngôn Ngộ nắm lấy tay mình, cô hơi quay đầu, có thể trông thấy sườn mặt của Ngôn Ngộ.
Ngôn Ngộ có phát giác, ánh mắt hơi rủ xuống, mặt cũng hơi nghiêng xuống, hai người cách càng thêm gần, cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.
Sơ Tranh chỉ cần thoáng vươn lên, là có thể hôn hắn.
Hai người im ắng đối mặt, khí tức mập mờ càng đậm.
Khi Sơ Tranh dự định biến thành hành động, Ngôn Ngộ bỗng nhiên buông cô ra, trở lại vị trí của mình, mi dài buông xuống, ngăn trở cảm xúc nơi đáy mắt mình, nói: “Cẩm tiểu thư dựa theo lời tôi vừa nói làm thử một chút.”
Sơ Tranh: “...”
Trời mới biết anh vừa nói cái gì.
...
Từ cửa hàng thủ công đi ra, đã sắp 11:30, Ngôn Ngộ trực tiếp dẫn Sơ Tranh đi ăn cơm.
Quá trình dùng cơm coi như bình yên, cơm nước xong xuôi Ngôn Ngộ hỏi Sơ Tranh có muốn đi xem phim hay không.
Sơ Tranh tùy tiện.
Cuối tuần rạp chiếu phim nhiều người, nhưng rõ ràng Ngôn Ngộ đã đặt vé từ trước, lấy vé liền có thể vào rạp.
Thời gian cũng rất vừa vặn.
Ôi.
Vật nhỏ lợi hại nha.
Bộ phim này là phim đang hot gần đây, dĩ nhiên không phải phim kinh dị gì đó, mà là một bộ phim liên quan tới tình yêu.
Người đến xem phim đa phần là tình nhân, thậm chí Sơ Tranh còn có thể trông thấy người ngồi hàng ghế trước, xem một chút đột nhiên không chút kiêng kỵ hôn nhau.
Sơ Tranh ghé mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, ánh sáng trên màn hình lúc sáng lúc tối, phác họa thân hình người đàn ông chớp tắt.
Khóe môi hắn nhẹ nhàng nhếch, mi tâm cau lại nhìn màn ảnh, không biết là trông thấy chỗ nào không vừa ý hắn.
Trên mu bàn tay Ngôn Ngộ đột nhiên nóng lên, hắn theo bản năng rũ mắt.
Tay cô gái đặt trên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng nắm lấy, Ngôn Ngộ chuyển mắt, nữ sinh đang nhìn hắn, thần sắc lãnh đạm, lại có chút... đúng lý hợp tình.
Mi tâm đang nhẹ cau của Ngôn Ngộ giãn ra, bật cười mở lòng bàn tay ra, nắm chặt bàn tay nhỏ hơn mình cả một vòng.
Mềm mại mịn màng giống như trong tưởng tượng của mình.