Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngôn Ngộ từng đoán nếu Sơ Tranh phát hiện ra chuyện này, và hết thảy những phản ứng có khả năng sinh ra.
Nhưng hắn không ngờ tới, Sơ Tranh lại muốn... giống như mình.
Cô muốn nhốt mình lại.
Đương nhiên Ngôn Ngộ bên này vẫn có chút không giống, lúc đầu hắn coi Sơ Tranh là người bị hại được chọn đầu tiên.
Chỉ là...
Ngôn Ngộ phát hiện trong lý trí của mình không hề muốn thương tổn cô, hắn sẽ không tự chủ được bị cô hấp dẫn.
Muốn đi tìm hiểu cô.
Tiếp cận cô.
Thậm chí là có được cô.
Từ thân đến tâm, vĩnh viễn có được cô.
Ngôn Ngộ bị loại cảm xúc phức tạp này tra tấn, hắn lui một bước để cầu bước tiếp theo, quyết định nhốt người lại trước.
Nhưng mà tình huống hiện tại là, muốn nhốt người lại bị người nhốt ngược lại.
Gặp phải đối thủ.
“Anh hơi đói.” Ngôn Ngộ trấn định nói: “Có thể cho anh một chút đồ ăn không?”
Làm một tên biến thái dự định nhốt người khác, Ngôn Ngộ đương nhiên biết rõ, lúc này cần phải làm gì.
Ngón tay Sơ Tranh trượt từ tóc xuống đến cổ hắn, cơ thể Ngôn Ngộ hơi run lên.
Sơ Tranh đột nhiên nghiêng người tới, hôn lên trán hắn một cái: “Chờ đấy.”
Nhiệt độ còn lưu lại trên trán, Ngôn Ngộ giơ tay sờ hai lần, khóe miệng nhịn không được giương lên một đường cong.
Cửa phòng cũng không khóa, Ngôn Ngộ có thể nghe thấy tiếng cô đi lại bên ngoài, lúc này tia sáng rõ ràng, Ngôn Ngộ đánh giá xung quanh, muốn tìm công cụ mở xích chân.
Đáng tiếc nơi này được hắn bố trí quá sạch sẽ, không có bất kỳ vật phẩm bén nhọn nào có thể lợi dụng được.
Cái xích sắt này do hắn tỉ mỉ chọn ra, đồ vật bình thường không mở được.
Hiện tại biện pháp duy nhất chính là có chìa khoá.
Sơ Tranh bưng đồ ăn tiến vào: “Tủ lạnh chỉ có những thứ này, anh chấp nhận ăn đi, chờ buổi chiều về thành phố mua cho anh những thứ khác.”
Sơ Tranh đặt đồ xuống trước mặt Ngôn Ngộ.
“Em sẽ không thả anh ra đúng không?”
Ngôn Ngộ cầm đũa, ngửa đầu nhìn nữ sinh trước mặt.
Sơ Tranh dựa vào tường, không trả lời hắn.
Ngôn Ngộ không nhận được đáp án, cúi đầu xuống ăn cơm.
Những thứ này đều do hắn chuẩn bị, chỉ là một chút đồ ăn nhanh, nhưng đủ để nhét đầy bao tử.
Ngôn Ngộ để đũa xuống, bắt đầu đàm phán với Sơ Tranh: “Anh là pháp y, anh đột nhiên mất tích, Thẩm Tứ Minh sẽ tìm anh, chiếc xe anh lái là của hắn, trên xe có hệ thống định vị, em nhốt anh ở đây, chẳng mấy chốc hắn sẽ tìm tới.”
Hắn dự định làm chuyện này, là có tự tin có thể giải quyết hết phiền phức phía sau.
Thần sắc Sơ Tranh không hề thay đổi chút nào: “Cho nên?”
Ngôn Ngộ cũng không khuyên Sơ Tranh thả mình đi, bởi vì chuyện này không thực tế.
Nếu Sơ Tranh rơi vào tay hắn, mặc kệ cô làm gì, hắn cũng sẽ không thả cô đi.
Cho nên.
Hắn nói: “Em phải đổi chỗ khác cho anh.”
Chỉ cần không phải ở đây, nơi do chính hắn chế tạo ra, trong một gian phòng không có gì cả, dẫn hắn rời khỏi nơi này, thì hắn sẽ nghĩ ra được những biện pháp khác.
“Em cảm thấy nơi này không tệ.” Sơ Tranh nói: “Đủ yên tĩnh, chính anh chọn nơi này, anh không thích?”
“Anh thích, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh không phải thế này.” Ngôn Ngộ túm lấy xích chân trên mắt cá chân.
Ánh mắt Sơ Tranh dừng lại trên xích chân vài giây, nói: “Yên tâm, Thẩm Tứ Minh sẽ không tới tìm anh.”
Ngôn Ngộ khẽ nhíu mày.
Thẩm Tứ Minh một ngày không gọi cho hắn mười cuộc điện thoại, anh ta liền thấy không thoải mái.
Làm sao có thể không tìm hắn?
Cô có thể lừa gạt anh ta một ngày hai ngày, nhưng sao có thể lừa gạt mãi mãi được?
Sơ Tranh tiến lên, lấy đồ đi, dữ dằn uy hiếp: “Tốt nhất anh đừng nghĩ đến chuyện chạy, nếu anh dám chạy, bị em bắt được thì anh xong đời.”
Đến lúc đó chính là đánh gãy chân rồi nhốt lại.
Ngôn Ngộ nhìn Sơ Tranh ra ngoài, chỉ qua một phút, hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên.
Sơ Tranh cầm điện thoại di động tiến vào.
Ngôn Ngộ nhìn thấy cái tên trên điện thoại, Thẩm Tứ Minh.
Sơ Tranh không nhận cũng không tắt, cứ để nó kêu.
Ngôn Ngộ nghi hoặc nhìn cô, nữ sinh bỗng nhiên dựa về phía hắn, thân thể Ngôn Ngộ đột nhiên ngã xuống giường, thân thể mềm mại của cô gái đè lên.
Cánh môi mềm mại bao trùm lên, đôi mắt Ngôn Ngộ hơi trừng lớn, trong đầu nổ ầm một tiếng, bỗng nhiên quên mất mình đang ở nơi nào.
Bên tai là tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên.
Âm thanh kia trở nên bén nhọn chói tai.
Phút chốc, tiếng chuông im bặt lại.
Gian phòng lâm vào tĩnh mịch.
Ngôn Ngộ giống như có thể nghe thấy tiếng mạch đập của mình nhảy nhót, còn có tiếng tim đập của cô, rõ ràng như đập trên đầu quả tim hắn.
Một giây sau, tiếng chuông lần nữa vang lên.
Không khí trong lồng ngực Ngôn Ngộ càng ngày càng ít.
Trong đầu thiếu dưỡng khí, cả người đều mê man.
Tiếng chuông chợt gần chợt xa, giống như đến từ một nơi khác.
Khi Ngôn Ngộ cảm thấy mình sắp ngạt thở, không khí chợt tràn vào.
Ngôn Ngộ thở không thông, ngực không ngừng chập trùng.
Sơ Tranh dán lên môi hôn hắn, không giống như vừa rồi, chỉ là môi chạm môi nhẹ nhàng trằn trọc cọ.
Thanh âm thật thấp của cô vang lên: “Nói cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện báo tin, nếu không em liền giết hắn.”
Hắn này là ai, không hỏi cũng biết.
Sơ Tranh hôn hắn một cái: “Đừng hoài nghi em có dám hay không, có làm được hay không, anh phải tin tưởng em nhất định có thể làm được.”
Trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Ngôn Ngộ phản chiếu gương mặt Sơ Tranh.
“Nghĩ kỹ nên nói thế nào chưa?”
Ngôn Ngộ gật đầu.
Sơ Tranh ấn loa ngoài, giọng nói vô cùng lo lắng của Thẩm Tứ Minh lập tức truyền tới: “Ngôn đại pháp y, bây giờ là mấy giờ rồi? Đêm qua cậu làm gì? Cùng cô gái nhà cậu làm đến hơn nửa đêm sao? Cho dù như thế, thì cậu cũng không thể đi làm muộn chứ!! Cậu có nghĩ đến cảm thụ của tôi không? Nghĩ tới cảm thụ của người chết oan, có thù không thể báo không?”
Ngôn Ngộ nghe thấy mấy câu phía trước liền có chút không nhịn được.
Hắn quét mắt nhìn về phía nữ sinh đang cầm điện thoại.
Người sau thần sắc tự nhiên, giống như không nghe thấy mấy câu nói kia.
Ngôn Ngộ hít sâu một hơi, nói: “Tôi có việc, hôm nay không thể tới, báo cáo đêm qua tôi đã gửi cho cậu, đã không có chuyện của tôi nữa, tôi chỉ là một pháp y.”
“Khoan đã Ngôn Ngộ cậu không thể như thế... Tút tút tút...”
Sơ Tranh cúp điện thoại, ban thưởng cho hắn một nụ hôn: “Ngoan.”
Ngôn Ngộ: “...”
Không phải hắn ngoan.
Hắn chỉ là không muốn cầu cứu Thẩm Tứ Minh mà thôi.
...
Căn nhà này nằm ở vùng ngoại thành, bên ngoài là một mảnh rừng trúc, gió thổi qua vang lên tiếng sàn sạt, lá trúc rơi đầy đất, phong cảnh tú lệ, là một chỗ tốt.
Căn nhà hết thảy có hai tầng, bây giờ bọn họ đang ở căn phòng trên lầu.
Sơ Tranh trông thấy cơ cấu cùng loại như phòng giải phẫu ở căn phòng cách vách... Cũng có thể nói là nơi giải phẫu.
Đầy đủ các loại công cụ.
Sơ Tranh tìm được không ít tư liệu, đều liên quan tới cô.
Sơ Tranh còn tìm thấy một ít giám sát từ trong máy vi tính, đều là trong xe cô, và giám sát ở khách sạn lúc trước.
Sơ Tranh nhìn một chút, trong khách sạn chỉ lắp đặt một cái camera, có thể trông thấy một ít giường, nhưng đa phần đều hướng về phía ghế sofa và cửa, hoàn toàn có thể trông thấy ai từng ra vào phòng.
Sơ Tranh cầm máy tính về phòng, bày giám sát ra trước mặt hắn.
Ngôn Ngộ có chuẩn bị tâm lý, trông thấy giám sát cũng chỉ cười một cái: “Làm sao vậy, đây không phải là chuyện anh có thể làm ra được sao?”
Sơ Tranh nói: “Nếu như anh không gặp em, anh sẽ ra tay với người nào?”
Ngôn Ngộ: “???”