Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 692: Chương 692: Ngộ cẩm trình tường (28)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trải qua mấy ngày lần mò, Ngôn Ngộ phát hiện Sơ Tranh chỉ muốn giam giữ hắn, không có bất kỳ suy nghĩ muốn thương tổn hắn, hay là mục đích gì khác.

Cô chỉ đơn thuần muốn nhốt hắn.

Nhưng Ngôn Ngộ không thể không thừa nhận, cô trừ ngẫu nhiên nói chuyện hơi đâm người ra, thì cô đối với mình vô cùng tốt.

Ngôn Ngộ không biết nếu như lúc này người bị nhốt ở đây là cô, thì mình có thể làm được như thế hay không...

Có lẽ mình sẽ bởi vì cô không phối hợp, mà xuất hiện các loại tình huống không thể khống chế.

Thậm chí có khả năng bởi vì mất khống chế, mà tổn thương cô.

“Điện thoại của Thẩm Tứ Minh.”

Ngôn Ngộ hoàn hồn, chẳng biết Sơ Tranh đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, đưa điện thoại tới trước mặt hắn.

Thẩm Tứ Minh gọi hơn mười cuộc điện thoại, Sơ Tranh phiền đến không chịu được, lúc này mới đưa vào cho hắn nghe.

Ngôn Ngộ liếc nhìn cô một cái, nhận điện thoại, chủ động ấn loa ngoài.

“Có việc?”

Thẩm Tứ Minh mở miệng liền nói: “Cậu bên kia vẫn chưa kết thúc nữa à? Cậu mau chóng về đi, có vụ án nạn nhân tử vong giống y đúc vụ án cậu điều tra, tôi lập tức đưa hồ sơ vụ án qua đây, cậu tranh thủ thời gian trở lại cho tôi!”

Lúc trước giọng điệu của Thẩm Tứ Minh luôn cà lơ phất phơ, nhưng lần này lại phá lệ nghiêm túc.

“... Ừ, biết rồi.” Ngôn Ngộ cúp điện thoại.

Hắn nhìn về phía Sơ Tranh: “Anh cam đoan với em, anh không chạy, cũng sẽ không vi phạm đến em, em có thể thả anh ra ngoài không?”

Hắn ngừng một chút: “Mỗi ngày đúng giờ báo cáo hành trình cho em, nếu như em không yên lòng, có thể gắn định vị và giám sát lên người anh, anh đều ngoan ngoãn phối hợp.”

“Rất quan trọng?”

Giữa hai đầu lông mày Ngôn Ngộ cất giấu vẻ sắc bén: “Đối với anh rất quan trọng.”

Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: “Nếu như anh chạy thì làm sao?”

“Anh sẽ không chạy.” Ngôn Ngộ kéo tay cô, đặt lên ngực: “Anh vốn chính là muốn có được em, nếu như em cũng muốn có được anh, vậy tại sao anh phải chạy đây? Bảo bảo, tin tưởng anh có được không?”

Sơ Tranh trầm mặc nhìn hắn.

Ba phút sau, Sơ Tranh quay người đi lấy chìa khoá, mở xích chân cho hắn.



Ngôn Ngộ trở lại cục cảnh sát, Thẩm Tứ Minh cũng không đoái hoài tới việc hỏi chuyện hắn, mà đưa cho hắn một xấp tài liệu.

“Rạng sáng hôm qua có người báo án, phát hiện một người chết ở bờ sông. Người chết bị chế tác thành người bù nhìn cột vào bờ sông, nếu như không phải người báo án đến sát để xem, đứng xa xa nhìn căn bản không phát hiện được.”

Ngôn Ngộ nhìn ảnh chụp hiện trường.

Rơm rạ xuyên qua da thịt người chết, tựa như mọc ra từ trong thân người chết.

“Người chết là nữ, đôi mắt và đầu lưỡi không thấy đâu, quá mẹ nó làm người ta buồn nôn. Thân phận của người chết vẫn chưa điều tra được, thi thể đã được kéo về, chờ cậu kiểm tra thi thể.”

Ngôn Ngộ không nói một lời đi kiểm tra thi thể.

Thẩm Tứ Minh tiếp tục đi điều tra thân phận của người chết.

“Đội trưởng, pháp y Ngôn hình như không thích hợp lắm?”

Thủ hạ của Thẩm Tứ Minh nhìn thần sắc kia của Ngôn Ngộ, dồn dập có chút rụt rè.

Trước kia Ngôn Ngộ đều là dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình.

Cho dù trông thấy người chết hoặc là hung thủ tội ác tày trời, cũng không có phản ứng quá lớn.

Nhưng mà vừa rồi, khi hắn nhìn thấy mấy tấm hình kia, trên người có một cỗ cảm giác đặc biệt kiềm chế.

Thẩm Tứ Minh đốt điếu thuốc: “Vụ thảm án liên hoàn người bù nhìn mười năm trước, các cậu chưa từng nghe qua? Cũng đúng, lúc ấy các cậu vẫn còn là mấy tên nhãi con.”

Thẩm Tứ Minh kể lại vụ án năm đó cho bọn họ nghe.

Hung thủ đem người chết chế tác thành người bù nhìn, rơm rạ xuyên qua da thịt, phảng phất như mọc ra từ trong thân thể.

Đôi mắt và đầu lưỡi người chết đều biến mất không thấy đâu.

Lúc ấy một tháng chết liên tiếp ba người, khắp nơi đều vô cùng chú ý.

Bọn họ có phác họa chân dung tội phạm.

Bọn họ cũng xác thực dựa theo bức họa tìm được người.

Nhưng người kia là một người bị tàn tật, đi lại cũng phải dựa vào người khác, thời gian gây án không phù hợp, kết quả chính là bọn họ tìm nhầm người.

Có người hỏi: “Hung thủ lợi hại như vậy sao? Một chút manh mối cũng không lưu lại?”

Thẩm Tứ Minh lắc đầu, hút một hơi thuốc, khói thuốc làm mơ hồ gương mặt anh ta, thanh âm cũng trầm xuống: “Một tháng sau, lại có thêm một người chết.”

Người này cùng những người chết phía trước có chỗ khác biệt, đôi mắt và đầu lưỡi người đó không biến mất.

Mà người chết này là thầy giáo của Ngôn Ngộ.

Trước khi thầy giáo của Ngôn Ngộ chết, ông ấy gọi điện thoại nói tìm được đầu mối mới.

Kết quả mọi người đợi trái đợi phải, cũng không chờ được người, ngày hôm sau, trên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang, tìm thấy thầy giáo của Ngôn Ngộ bị chế tác thành người bù nhìn.

Thủ pháp cũng giống như những người chết trước đó, khác biệt duy nhất chính là đôi mắt và đầu lưỡi.

Thầy giáo của Ngôn Ngộ không phải mục tiêu của tên sát nhân, nhưng ông ấy phát hiện manh mối, cho nên bị hung thủ sát hại, đây cũng chính là khiêu khích thị uy với cảnh sát.

Lúc ấy phía trên yêu cầu nhanh chóng phá án.

Nhưng từ sau khi thầy giáo của Ngôn Ngộ chết, hung thủ liền ngừng gây án, tiêu thanh không để lại dấu vết, vụ án này cũng trở thành vụ án chưa phá được.

Cha mẹ Ngôn Ngộ đã ly hôn từ rất sớm, hắn đi theo mẹ sinh sống, nhưng mẹ rất nhanh lập gia đình mới.

Bố dượng không thích đứa con riêng của vợ này.

Có một lần bố dượng đánh hắn, hắn đánh trả lại bố dượng, việc này nháo đến cục cảnh sát.

Chính là vào lúc đó Ngôn Ngộ gặp được thầy giáo của mình.

Về sau đại đa số thời điểm Ngôn Ngộ đều sống cùng thầy, rất ít khi về nhà.

Thầy giáo của Ngôn Ngộ đối với hắn mà nói, chính là cha.

Thẩm Tứ Minh không hề nói những chuyện phía sau, chỉ nói phía trước.

“Vụ án này khó giải quyết, các cậu làm tốt công tác chuẩn bị mà tăng ca đi.” Thẩm Tứ Minh nói: “Các cậu đi lấy hết những tư liệu hữu dụng ra đây.”

Một đám người lập tức hành động, chờ cách Thẩm Tứ Minh xa một chút, lúc này mới dám thảo luận.

“Hung thủ quá phát rồ.”

“Khi đến hiện trường, má ơi, da đầu của tôi, cảm giác phát lạnh cả ra, toàn thân đều nổi đầy da gà.”

“Hung thủ quá phát rồ.”

“Còn không phải sao...”



Công ty.

Sơ Tranh ngồi trên ghế xoay.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Sơ Tranh bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía cửa.

Vạn Tiêu Tiêu tinh thần không tốt lắm, đặt mấy phần văn kiện lên mặt bàn Sơ Tranh: “Cẩm tổng, tôi có thể xin phép nghỉ không?”

“Làm gì?” Sơ Tranh hỏi tượng trưng một câu.

“Chị họ tôi mất tích...” Vạn Tiêu Tiêu nói.

Chị họ của Vạn Tiêu Tiêu có bệnh về thần kinh, đột nhiên trốn khỏi bệnh viện, mất tích nhiều ngày rồi, vẫn không tìm được người, người trong nhà đều lo lắng.

Sơ Tranh phê duyệt cho Vạn Tiêu Tiêu nghỉ phép.

Vạn Tiêu Tiêu còn chưa đi ra khỏi văn phòng, liền nhận được điện thoại, nói là tìm được chị họ cô ấy rồi.

Sơ Tranh tùy ý lật văn kiện: “Tìm được không tốt sao?”

“... Tìm được thi thể.” Thanh âm của Vạn Tiêu Tiêu phát run, cả người đều không đứng vững, khuôn mặt nhỏ mất hết huyết sắc.

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh làm một bà chủ tốt, tận tụy đưa Vạn Tiêu Tiêu đến cục cảnh sát, thuận tiện đi xem thẻ người tốt của cô.

“Pháp y Ngôn vẫn đang ở trong phòng giải phẫu... Nếu không cô ngồi ở đây chờ một chút?”

“Ừ. Cảm ơn.”

“Không... Không cần khách khí.” Cảnh sát kia thụ sủng nhược kinh, có chút đỏ mặt chạy đi.

Trong lòng thầm nghĩ: Bạn gái của pháp y Ngôn thật xinh đẹp, còn rất có khí chất, không phải loại khí chất của tiểu thư khuê các, mà càng giống như một bậc vương giả hơn.

Sơ Tranh ngồi trong phòng chờ đợi, từ nơi này của cô, có thể trông thấy phòng giải phẫu cách đó không xa.

Đèn vẫn luôn sáng lên, không ai ra vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.