Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 694: Chương 694: Ngộ cẩm trình tường (30)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đặc điểm của vụ án này chính là —— hung thủ sẽ biến nạn nhân thành người bù nhìn.

Cũng không phải cột rơm rạ lên trên người.

Mà là dùng một cây rơm rạ, xuyên qua da thịt nạn nhân, khiến cho cây rơm này nhìn như mọc ra từ trong thân thể.

Ngẫm lại hình ảnh kia đã cảm thấy tê cả da đầu.

Giết người còn muốn làm hành vi nghệ thuật.

Cũng không biết đầu óc những người này nghĩ như thế nào.

Không lãng phí thời gian sao?

Có thời gian như vậy đã có thể giết thêm mấy người rồi.

【...】 Vương Giả có chút cạn lời, 【 Tiểu tỷ tỷ, cô biết cô bây giờ giống gì không? 】

Nữ vương cao quý lãnh diễm?

【...】 Tiểu tỷ tỷ đối với bản thân mình có hiểu lầm rất sâu nha, có cần phải phải giúp cô tiến hành nhận thức chính xác về bản thân mình không, đây là chức trách, là đạo nghĩa không thể chối từ của thân là hệ thống như nó. 【 Tiểu tỷ tỷ, cô bây giờ rất giống một tên biến thái, còn là loại siêu cấp biến thái trong đám biến thái luôn ấy! 】

Sơ Tranh: “...”

Mi mới biến thái!

Cả nhà mi đều biến thái!

Chó chết!

【 Tiểu tỷ tỷ cũng là người nhà của ta đó. 】 Vương Giả nói xong cũng chạy.

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh tức giận lật topic năm xưa ra xem.

Nặc danh bạn trên mạng số 1: Quá điên cuồng rồi! Cảnh sát bắt được hung thủ chưa? Người như vậy phải tử hình!

Nặc danh bạn trên mạng số 2: Chuyện này phát sinh trong thành phố của chúng tôi, tôi cũng không dám đi học một mình.

Nặc danh bạn trên mạng số 3: Thứ ba lên!! Sao mãi không phá án, thật là đáng sợ.

Nặc danh bạn trên mạng số 4: Bây giờ sao mà nhiều biến thái vậy chứ, thật buồn nôn.

Những bình luận này đều là của mười năm trước.

Năm đó cũng có tin tức, nhưng chi tiết cụ thể thì không công bố ra nhiều.

Giữa các nạn nhân không có đặc điểm chung gì, người bị hại hẳn là bị lựa chọn ngẫu nhiên, chính vì như thế nên càng làm cho người ta thêm bất an.

Nặc danh bạn trên mạng số 5: Chết ba người mà vẫn chưa bắt được hung thủ, lại là một vụ án treo, chậc chậc chậc.

Nặc danh bạn trên mạng số 6: Tin tức nội bộ, năm đó không chỉ chết ba người, mà là bốn người, còn một người của phía cảnh sát nữa.

Nặc danh bạn trên mạng số 7: Thật hay giả?

Nặc danh bạn trên mạng số 8: Đương nhiên là thật, người chết cuối cùng là giáo sư của Hoa Đại ở thành phố B, lúc đó ông ấy là cố vấn của vụ án này.

Mấy bình luận này là vào hai năm sau khi vụ án mạng liên hoàn người bù nhìn phát sinh.

Sơ Tranh tìm từ trong đống bình luận loạn thất bát tao, tìm ra được tên của vị giáo sư này.

Hạ Kiến Bình.

Giáo sư của Hoa Đại.

Nhưng trừ cái này, thì cũng không có tin tức gì khác.

Năm đó vụ án này phát sinh ở thành phố B, hiện tại xác thực phát sinh ở nơi này, hung thủ di dời địa điểm gây án cũng có thể lý giải.

Nhưng sao thẻ người tốt lại đến đây từ trước rồi?

Sơ Tranh không lấy được tư liệu trực tiếp, có chút bực bội, xem ra phải đi thi cái trường cảnh sát.



Ngôn Ngộ trở lại văn phòng, Sơ Tranh dựa vào ghế, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.

Hắn thả nhẹ âm thanh, cầm quần áo đắp lên cho cô.

Ai biết cô đột nhiên tỉnh lại.

Đôi mắt trong suốt không có bất kỳ nét buồn ngủ nào, mang theo vài phần hàn ý lạnh lẽo.

Cô hỏi: “Về nhà không?”

Về nhà...

Bọn họ căn bản chưa từng ở cùng nhau, chỗ nào được tính là nhà?

Sao cô có thể nói đến tự nhiên như thế?

Nhưng mà Ngôn Ngộ lại phát hiện tâm mình động, hắn vô cớ hướng tới ngôi nhà mà cô nói.

“Không được, trời sắp sáng rồi.” Ngôn Ngộ rất muốn cùng cô trở về, thế nhưng hắn chịu đựng cự tuyệt: “Anh ôm em ngủ một lát được không?”

Sơ Tranh vươn tay: “Em ôm anh.”

Trên mặt Ngôn Ngộ lộ ra chút ý cười, lấy từ trong văn phòng ra một cái giường xếp, hắn ôm Sơ Tranh lên, hai người nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, thân thể dán thật chặt vào nhau.

Vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh ở hành lang bên ngoài.

Nhưng lúc này Ngôn Ngộ lại cảm thấy bốn phía rất yên tĩnh, thế giới của hắn chỉ còn lại cô.

“Muốn hôn không?” Sơ Tranh hỏi hắn.

“Bảo bảo, anh không có tâm tình.” Thanh âm của Ngôn Ngộ có chút thấp.

“Hôn có thể làm tâm tình vui vẻ.” Sơ Tranh lừa gạt hắn: “Thử một chút?”

Ngôn Ngộ: “...”

Ngôn Ngộ hơi rũ đầu xuống, môi hai người đụng vào nhau, lúc đầu không ai nhúc nhích, cuối cùng là Sơ Tranh động trước.



Ngày hôm sau lúc Sơ Tranh thức dậy, trên người đắp áo khoác của Ngôn Ngộ, trong văn phòng không có bóng dáng Ngôn Ngộ.

Người bên ngoài nói Ngôn Ngộ đang họp.

Sơ Tranh lái xe trở về thay quần áo khác, sau đó mang theo bữa sáng tới.

Cô vừa mới lên đi, liền nghe thấy một âm thanh đặc biệt lớn truyền đến trên hành lang.

“Ngôn Ngộ, tôi lệnh cho cậu về nhà nghỉ ngơi, vụ án này cậu không cần tham gia!”

Ngôn Ngộ bị Thẩm Tứ Minh ngăn lại, người trung niên nói chuyện kia, rống xong câu này, trầm mặt rời đi.

“Đừng nhìn đừng nhìn, tản ra!” Thẩm Tứ Minh đuổi người xung quanh.

Đám người tản ra, Thẩm Tứ Minh thở dài: “Cậu tranh với cục trưởng làm gì? Cục trưởng cũng là vì muốn tốt cho cậu, dù sao dính đến thầy của cậu, cậu tránh một chút cũng tốt. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ.”

Thân thể Ngôn Ngộ dựa vào tường, có chút vô lực nghiêng xuống.

Bên hông đột nhiên được người đỡ lấy: “Người vừa rồi khi dễ anh?”

Ngôn Ngộ quay đầu liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Sơ Tranh.

“Không có.” Ngôn Ngộ nói: “Chỉ là không cho anh tham gia vụ án này.”

“Không cho cậu tham gia cũng là vì muốn tốt cho cậu.” Thẩm Tứ Minh nói: “Cậu nhìn bộ dáng cậu bây giờ đi, còn có thể bảo trì lý trí không?”

“Tôi rất lý trí.”

Thẩm Tứ Minh không lên tiếng, mà nhìn về phía Sơ Tranh, ý kia tựa như đang hỏi, cô cảm thấy hắn lý trí không?

Sơ Tranh cũng cảm thấy thẻ người tốt có điểm là lạ.

Cục trưởng ra lệnh, cho dù Ngôn Ngộ muốn điều tra, cũng không thể tiếp tục ở đây.

“Cô dẫn hắn về trước đi.” Thẩm Tứ Minh nói với Sơ Tranh: “Nhớ nhìn hắn kỹ một chút.”

Sơ Tranh gật đầu, mang Ngôn Ngộ về chung cư cô đang ở.

Tình huống của Ngôn Ngộ không tốt lắm, phần lớn thời gian đều ngồi thất thần, lâu lâu còn lộ ra thần sắc âm trầm khiến lòng người run sợ.

Khi Sơ Tranh hôn hắn, hắn sẽ hơi thả lỏng ra một chút.

“Ăn chút gì đi.”

Sơ Tranh đặt cháo xuống trước mặt hắn.

Ngôn Ngộ ngồi dưới đất, trước mặt là một cuốn notebook hơi cũ, những thứ này là Thẩm Tứ Minh cho người đưa tới.

“Ngôn Ngộ?”

“Bảo bảo.” Ngôn Ngộ hoàn hồn, con ngươi trống rỗng nhìn về phía cô: “Sao thế?”

“Ăn cơm.”

“Ồ.”

Ngôn Ngộ không ăn Sơ Tranh sẽ trực tiếp đổ, cho nên hắn rất lý trí lựa chọn tự mình ăn.

Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn về phía quyển sổ kia.

Phía trên vẽ một hình vẽ kỳ quái.

“Đây là gì?”

Ngôn Ngộ lắc đầu: “Không biết, thầy của anh lưu lại.”

Hắn ngừng một chút: “Thầy của anh...”

Hắn nhìn Sơ Tranh một chút, trầm mặc một hồi, chậm rãi nói cho cô nghe vụ án năm đó.

Mười năm trước hắn vẫn còn đi học, sắp lên đại học, hắn cũng đã quyết định thi vào trường mà thầy mình đang dạy.

Nhưng mà chính lúc ấy, Hạ Kiến Bình bị người sát hại.

Cuốn sổ này chính là không lâu trước đây, hắn tìm được từ trong di vật của Hạ Kiến Bình.

Bên trong ghi lại phần lớn tư liệu liên quan đến vụ án mạng liên hoàn người bù nhìn.

Nhưng những tài liệu này, cảnh sát cũng có, hắn đã sớm tìm đọc qua.

Duy chỉ có hình vẽ kỳ quái này, phía dưới viết H thị.

Đây là thứ ghi lại cuối cùng trong cuốn sổ này.

Chắc chắn Hạ Kiến Bình đã phát hiện ra gì đó, còn chưa kịp điều tra, thì bị hung thủ sát hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.