Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bóng đêm mê người.
Nhìn về phương xa, mơ hồ có thể nhìn thấy thành thị đèn nê ông rực rỡ chói mắt.
Phương trời này yên tĩnh trầm lặng.
Trong bóng tối có một bóng người đứng sừng sững ở đấy, trong tay hắn có thứ gì đó phản quang trong bóng đêm, hàn quang lạnh thấu xương vạch phá bóng tối.
Đó là một người đàn ông.
Phía sau người đàn ông là một cái giường, trên giường có một cái bóng màu đen.
Cái bóng màu đen kia bỗng nhiên động.
“Ưm ưm...”
Cái bóng lăn từ trên giường xuống đất.
Đồng thời, đèn trong phòng sáng lên, người trên đất vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy xích sắt trên tường, vách tường cũ nát nứt vỡ, phía trên dính đầy vết bẩn.
Cả phòng lộ ra sự âm trầm khủng bố.
Tiếng bước chân từ bên cạnh vang lên, âm thanh kia giống như đang đạp trên trái tim gã, từng bước từng bước tới gần.
“Tỉnh.”
Giọng nói êm tai của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu.
Gã ngẩng đầu nhìn lại, người đàn ông một thân màu đen, trên mặt đeo khẩu trang, dao trong tay chiết xạ ra hàn quang, rơi vào trong đáy mắt gã.
Người này không phải ai khác, chính là Đậu Hải trước đó theo dõi Ngôn Ngộ.
Đậu Hải muốn bắt Ngôn Ngộ, lại không nghĩ tới Ngôn Ngộ tương kế tựu kế.
Đậu Hải từ trên người người đàn ông này, cảm giác được hơi thở tương tự như gã.
Bọn họ là cùng một loại người.
Không...
Hắc ám trên người hắn so với gã còn sâu hơn nhiều.
Đậu Hải bị Ngôn Ngộ túm dậy, dùng xích sắt trói trên tường, tứ chi kéo ra, tạo thành hình chữ đại (大).
Rầm ——
Đậu Hải giãy dụa, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, nhưng trong đôi mắt gã không có sự kinh hãi, mà ngược lại là hưng phấn quỷ dị.
Ngôn Ngộ gỡ miếng băng dính dán miệng Đậu Hải xuống.
Đậu Hải thở một ngụm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn: “Chúng ta là người giống nhau.”
Ngôn Ngộ phủ nhận: “Không giống.”
“A, cậu sẽ bởi vì giết người mà hưng phấn, tôi cũng sẽ, cậu thừa nhận đi, chúng ta giống nhau.” Đậu Hải kéo ra một nụ cười quỷ dị: “Cậu từng giết người chưa?”
Ngôn Ngộ không lên tiếng.
Giọng nói của Đậu Hải trở nên bén nhọn: “Cậu biết giết người sẽ có cảm giác gì không? Nhìn bọn họ thống khổ giãy dụa, hoảng hốt sợ hãi... đó là cảm giác tuyệt vời đến cỡ nào. Tôi có thể cảm giác được, cậu và tôi là một loại người...”
Một loại người...
Ngôn Ngộ hơi rũ mắt, ánh mắt rơi trên dao giải phẫu.
“Cậu thả tôi ra, chúng ta nhất định có thể trở thành cộng sự tốt nhất...”
Giọng nói của Đậu Hải có thể mê hoặc hắn.
Làm thức tỉnh ác niệm đang ngủ say trong thân thể hắn.
“Sẽ không.” Ngôn Ngộ ngữ khí kiên định bác bỏ gã, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Đậu Hải, gằn từng chữ mà nói: “Chúng ta không giống.”
…
Ầm!
Cửa phòng bị người đá văng.
Ngôn Ngộ đứng ở phía trước cửa sổ, nghe thấy âm thanh, chậm rãi quay đầu.
Trong nháy mắt đó, sự âm u và kiềm chế trên người Ngôn Ngộ tán loạn, đột nhiên không biết làm sao.
Sơ Tranh từ ngoài cửa tiến vào, cô quét mắt nhìn Đậu Hải bị treo trên tường, toàn thân đầy máu, không biết sống chết một vòng, sải bước đi vào gian phòng ôm Ngôn Ngộ vào trong ngực.
Cánh tay buông thõng của Ngôn Ngộ cứng vài giây, chậm rãi ôm lấy eo cô.
Cô ấy tức giận sao?
Cô ấy trông thấy những thứ này, sẽ cảm thấy mình là đồ biến thái sao?
Cô ấy có thể rời khỏi mình không...
Trong đầu Ngôn Ngộ toàn là những suy nghĩ loạn thất bát tao này.
“Ai bảo anh chạy loạn.” Còn chạy xa như vậy nữa!
“Anh...”
Ngôn Ngộ không biết nên giải thích thế nào.
Sơ Tranh giơ tay sờ sờ đầu hắn: “Người chết rồi?” Chết còn phải vứt xác, vật nhỏ không thể để ta bớt lo một chút được sao!
“Không có... Không có, anh rất ngoan, không giết hắn.” Ngôn Ngộ giống như đứa bé, ủy khuất lên tiếng: “Em đừng giận anh.”
Hắn khống chế được.
Hắn rất ngoan.
Sơ Tranh cảnh cáo hắn: “Không có lần sau.” Lại chạy loạn liền đánh gãy chân!
Ngôn Ngộ gật đầu: “Ừ.”
Hắn nắm thật chặt quần áo Sơ Tranh.
Ngôn Ngộ lúc này, làm gì có nửa điểm âm u, càng giống như một đứa bé không biết làm sao, mà Sơ Tranh chính là người duy nhất hắn tin tưởng ỷ lại.
Sơ Tranh dỗ hắn một hồi lâu, Ngôn Ngộ mới buông cô ra.
Trên người Đậu Hải có vài vết thương, nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng.
Vết thương rất có tính đại biểu, vừa liếc mắt là có thể nhìn ra do ai làm.
Những vết thương này không thể để cho người khác nhìn thấy.
“Hắn có làm anh bị thương không?”
Ngôn Ngộ giống như anh bạn nhỏ bị giáo viên bắt được, đứng ở một bên, nhu thuận lắc đầu.
“Anh gọi điện thoại cho Thẩm Tứ Minh trước đi, đừng để hắn tìm anh khắp nơi.” Sơ Tranh phân phó hắn, cô xoay người đi gửi tin nhắn cho Từ đặc trợ.
Từ đặc trợ rất nhanh dẫn người tới.
Trông thấy Đậu Hải bị treo trên tường, Từ đặc trợ lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh: “Cẩm tổng...”
Làm gì vậy?
Giết người diệt khẩu, cần hắn đến vứt xác sao?
Một tuần trước hắn vẫn là chỉ một trợ lý!
Vì sao bây giờ lại phải đối diện với loại chuyện này rồi.
“Trên người hắn có một số vết thương, anh nghĩ biện pháp che lại, đừng để người khác nhìn ra được.”
Từ đặc trợ thở phào, còn chưa chết.
Nhưng mà...
“... Thế này làm sao... Làm?” Làm sao che được? Hắn chưa từng làm loại chuyện này!
Sơ Tranh liếc hắn một cái: “Tự mình tìm.”
Từ đặc trợ: “...”
Từ đặc trợ thật sự lấy điện thoại ra lên mạng tra cứu.
“Cẩm tổng, thế này có phải là không tốt lắm không...” Từ đặc trợ còn muốn cứu giúp một chút.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Hung thủ của án mạng liên hoàn mà anh cũng đau lòng?”
Án, án mạng liên hoàn? Hung thủ?!
Từ đặc trợ nhìn kỹ lại, quả nhiên càng nhìn càng thấy quen mắt.
Đây không phải chính là tên Đậu Hải kia sao?
Sơ Tranh cho người mang Ngôn Ngộ ra ngoài chờ trước.
Đậu Hải bị người làm tỉnh lại, Sơ Tranh ngồi trên bàn trong phòng, chân đạp một cái ghế.
Đậu Hải vừa mở mắt ra liền trông thấy một cảnh tượng như thế.
“Đậu Hải.” Sơ Tranh chống cái bàn bên cạnh, nhìn gã: “Những người kia đều do ông giết?”
Ánh mắt Đậu Hải đảo qua bốn phía.
Gian phòng chỉ có mấy tên vệ sĩ, không thấy Ngôn Ngộ.
Gã biết nữ sinh này, là người trước đó ở chung một chỗ với Ngôn Ngộ...
Gã không để ý tới Sơ Tranh, biểu lộ thập phần ngạo mạn.
Sơ Tranh hỏi: “Chu Văn đối với ông mà nói, có quan trọng không?”
Hai chữ Chu Văn, thành công hấp dẫn lực chú ý của Đậu Hải.
Nhưng cũng chỉ làm Đậu Hải chuyển ánh mắt tới, biểu cảm trên mặt không có nhiều biến hóa: “Tôi không biết Chu Văn nào cả.”
“Ồ.” Sơ Tranh ngừng một chút: “Ông không ngoan ngoãn trả lời vấn đề của tôi, thì tôi không cam đoan Chu Văn có thể hoàn hảo không chút tổn hại hay không đâu.”
Con ngươi Đậu Hải híp lại.
“Yên tâm, tôi cũng không phải người tốt lành gì.”
Đáy lòng Đậu Hải không khỏi phát lạnh.
Giọng điệu bình tĩnh kia, làm Đậu Hải có một loại cảm giác, giống như nữ sinh đối diện, còn nguy hiểm hơn cả Ngôn Ngộ.
Loại nguy hiểm kia, làm gã sợ hãi theo bản năng.
Đậu Hải ngăn chặn cảm giác cổ quái nơi đáy lòng, hừ lạnh một tiếng: “Tôi làm sao biết có phải cô đang lừa gạt tôi không?”
Sơ Tranh vươn tay về phía sau, vệ sĩ đưa một cái máy tính bảng cho cô.
Hình ảnh trên máy tính bảng là cửa nhà của Chu Văn.
Có một người đứng ở cửa ra vào, đang nhìn về phía camera, giống như đang chờ mệnh lệnh.
Hô hấp của Đậu Hải rõ ràng hơi rối loạn.
Khẩn trương dẫn đến thân thể gã kéo căng.
Chỗ kia...
Cơ hồ không có gì thay đổi so với trong trí nhớ của gã.
Người trong giám sát dường như nhận được mệnh lệnh, đi tới cửa, chuẩn bị gõ cửa.
Đậu Hải không lên tiếng, mi tâm lại thình thịch cuồng loạn.
Khi người kia giơ tay lên, rốt cuộc Đậu Hải cũng không nhịn được: “Chu Văn không liên quan gì đến chuyện này, cô đừng liên lụy đến hắn.”
Nữ sinh này nguy hiểm hơn cả Ngôn Ngộ.
“Những người kia là ông giết sao?”
“... Là, là tôi!” Ánh mắt Đậu Hải nhìn chằm chằm vào máy tính bảng trong tay Sơ Tranh.