Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh tan tầm rời khỏi công ty, liền chạm mặt Tiếu Trạch.
“Sơ Tranh, hai ngày nay em đi đâu?” Sắc mặt Tiếu Trạch không tốt lắm: “Em biết anh lo lắng cho em thế nào không? Em có chuyện gì, không thể bình tĩnh nói được sao, sao cứ làm anh lo lắng, em cùng anh trở về nhà trước đi.”
Ngày Sơ Tranh rời đi là thứ sáu, vừa vặn cuối tuần được nghỉ hai ngày.
Có lẽ Tiếu Trạch từng tới công ty, không nhìn thấy người, cho nên hôm nay thứ hai lại tới.
“Tiếu Trạch, chúng ta chia tay.” Sơ Tranh kéo dài khoảng cách với Tiếu Trạch, thập phần lễ phép mà nói: “Mời anh hãy mau chóng dọn ra khỏi nhà của tôi.”
Chia tay?
Rõ ràng Tiếu Trạch bị hai chữ này đập cho đần độn luôn.
Hắn ta cho là cùng lắm thì Sơ Tranh và mẹ mình không hợp nhau, bỏ nhà ra đi, hoàn toàn không nghĩ đến mức nghiêm trọng như vậy.
“Sơ Tranh em...” Tiếu Trạch muốn kéo Sơ Tranh.
Sơ Tranh tránh khỏi hắn ta.
Tay Tiếu Trạch rơi vào khoảng không, hắn ta nhíu mày hỏi: “Tại sao lại muốn chia tay? Anh không đồng ý chia tay, chúng ta đã nói chờ em tốt nghiệp rồi kết hôn.”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Anh có đồng ý hay không là chuyện của anh, tôi chỉ thông báo cho anh biết.”
Người nói với ngươi là nguyên chủ, không phải ta.
Lại nói cùng ngươi kết hôn rồi chờ bị ngược à?
“Chúng ta về nhà trước đi.” Lúc này là giờ cao điểm tan tầm, trong tòa nhà này có rất nhiều công ty, lúc này bọn họ đứng ở cửa ra vào, làm người khác chú ý, Tiếu Trạch dỗ dành: “Nghe lời, chúng ta trở về rồi nói, có được không?”
“Không thể.” Trở về là không thể nào, đời này cũng không thể.
Tiếu Trạch hạ giọng: “Anh biết mẹ có chỗ không đúng, em đừng nóng giận, chờ về nhà anh liền đưa mẹ anh trở về được không?”
Hiện tại Tiếu Trạch chỉ muốn dỗ Sơ Tranh trở về.
Về phần đến lúc đó có thể đưa bà Tiếu về hay không, thì tính sau.
Tiếu Trạch lần nữa tiến lên, muốn giữ chặt Sơ Tranh.
Lần này Sơ Tranh cũng không phải là tránh đi, mà trực tiếp đạp một cước tới.
Tiếu Trạch không ngờ tới Sơ Tranh sẽ động thủ... Không phải, động cước, vững vàng chịu một cước, ngã xuống đất, không thể tin nhìn Sơ Tranh không chút do dự rời đi.
“Oa, cô gái kia rất trâu nha.”
“Má ơi, tôi muốn quay lại.”
“Tình huống là thế nào vậy.”
Tiếng nghị luận của người qua đường dần dần lớn lên, Tiếu Trạch che bụng đứng dậy, sắc mặt tái xanh đảo qua bốn phía, nhanh chóng đuổi theo Sơ Tranh.
“Nam sinh vừa rồi hình như là bạn trai của Sơ Tranh.” Đồng nghiệp cùng công ty với Sơ Tranh cũng ở đây, bắt đầu bát quái với người bên cạnh: “Lần trước tôi nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đi xem phim.”
“Vừa rồi náo chuyện gì ấy nhỉ?”
“Không nghe rõ, hình như nam sinh kia bảo cô ấy trở về... không phải là Sơ Tranh tìm được người có tiền, rồi đá bạn trai chứ?”
“Đừng nói nhảm.”
“Ai, bằng không thì cô nói xem vòng tay hai mươi vạn kia từ đâu mà tới.”
“...”
...
Ngày hôm sau Sơ Tranh đến công ty, nghe thấy chính là mấy lời đồn đại nhảm nhí này.
Thấy cô tiến vào, ánh mắt rơi trên người cô, không nói nên lời là chế giễu hay là châm chọc, hoặc là những thứ khác.
Một người trong đó quái gở lên tiếng: “Sơ Tranh à, bạn trai cô đưa hoa tới cho cô kìa.”
Sơ Tranh nhìn về phía chỗ ngồi của mình, trên chỗ ngồi quả nhiên đặt một bó hoa hồng.
Sơ Tranh trực tiếp cầm hoa hồng ném vào thùng rác.
Cô quay người nhìn đám người vừa thảo luận, đáy mắt trong suốt không nổi sóng, từng chữ rõ ràng chứa đựng lãnh ý: “Phỉ báng, tôi có thể khởi tố các người.”
Đám người: “??”
Mọi người thường xuyên tụ tập bát quái, có bao giờ bị người ta đường đường chính chính cảnh cáo như thế đâu.
Quan trọng nhất chính là cô gái này bình thường nhìn rất ngoan ngoãn, mà lại có thể bày ra vẻ mặt như vậy, nói với bọn họ những lời như vậy.
Loại tương phản này, làm sau sống lưng đám người hơi phát lạnh.
“Một thực tập sinh mà thôi, ghê gớm cái gì. Còn không biết có thể ở lại hay không đâu.”
“Uống lộn thuốc à.”
Mấy người kia lập tức giải tán.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai tiếng, mua một chiếc siêu xe. 】
Sơ Tranh: “...”
Vương bát đản, hiện tại là giờ làm việc!
Ta là một nhân viên chuyên nghiệp, sao có thể rời khỏi cương vị của mình trong thời gian làm việc, như thế là không đúng!
【 Tiểu tỷ tỷ muốn mua công ty sao? 】 Vương Giả chân thành đề nghị.
Sơ Tranh: “...”
Đi làm mà thôi, không có việc gì có thể làm khó ta!
Sơ Tranh chuồn đi mua xe, siêu xe không có chỉ định cụ thể, cũng không có mức giá, Sơ Tranh không xác định cần phải mua loại gì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Loại nhiệm vụ này hoàn toàn dựa vào sự tìm tòi của chính mình, quả thực là hố cha.
Vất vả lắm mới hoàn thành nhiệm vụ trở lại công ty, cô vừa đi vào, nữ sinh tóc ngắn ngồi bên cạnh cô liền lao đến: “Cô đi đâu vậy? Tổng thanh tra tìm cô đấy!”
“Tìm tôi làm gì?” Cô là một thực tập sinh, bình thường cũng chỉ bưng trà dâng nước đưa văn kiện, tổng thanh tra không có việc gì tìm cô làm gì?
“Không biết.” Nữ sinh tóc ngắn lắc đầu: “Nhưng tôi thấy tổng thanh tra rất tức giận, cô... cô cẩn thận một chút.”
Ánh mắt của đám nhân viên xung quanh nhìn cô, đều lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Sơ Tranh hơi suy tư, tiến vào văn phòng.
Trong văn phòng chỉ có một mình tổng thanh tra, lão ta ngồi sau bàn làm việc, sắc mặt không tốt lắm.
“Bộp!”
Tổng thanh tra quăng một phần văn kiện lên bàn: “Đây là cô làm?”
Sơ Tranh cầm văn kiện mở ra, là một phần văn kiện làm vào tuần trước, nhưng cái này không liên quan gì đến nguyên chủ.
“Không phải.”
Đôi mắt tổng thanh tra khẽ híp lại một cái: “Không phải? Vậy ai làm?”
“Kí tên viết rõ ràng.” Tổng thanh tra mắt mù hay gì, kí tên rõ ràng như vậy mà không nhìn thấy à?
Tổng thanh tra bị Sơ Tranh chống đối, cười lạnh một tiếng: “Cô gái à, không nhìn ra cô còn có bản lĩnh như thế, nói chuyện với cấp trên kiểu đó à?”
Sơ Tranh: “...”
Ta đây không phải đang nói chuyện rất lịch sự đàng hoàng sao?
Còn muốn nói chuyện thế nào nữa?
Ngồi sao?
“Lưu Cầm nói số liệu cuối cùng giao cho cô làm, số liệu đơn giản như vậy mà cô cũng tính sai? Cô có biết nếu như bị khách hàng nhìn thấy, thì nói không chừng đơn hàng này của chúng ta sẽ thất bại không!”
Lưu Cầm?
Trong đầu Sơ Tranh hiện lên một người, chính là bà nhân viên cũ lúc trước sai cô đưa văn kiện cho tổng thanh tra kia.
Số liệu đúng là nguyên chủ điền.
Nhưng những số liệu ban đầu của văn kiện là Lưu Cầm đưa cho cô ấy, hơn nữa lúc ấy đã đến giờ tan tầm, là Lưu Cầm giao cho nguyên chủ phần công việc này.
Theo lý thuyết đây là chuyện của Lưu Cầm...
Nhưng hiện tại rõ ràng không phải truy cứu vấn đề do ai làm, mà là số liệu sai, truy cứu trách nhiệm của ai.
“Cô làm ra loại sai lầm thế này, tôi hoàn toàn có lý do để khai trừ cô!”
Tổng thanh tra quét mắt nhìn Sơ Tranh một chút, vốn cho rằng cô gái này sẽ bị dọa đến hoa dung thất sắc, dù sao bây giờ muốn tìm được một công việc tốt cũng rất khó.
Nhưng mà cô gái đối diện chỉ dùng vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn lão, giống như không hề nghe thấy lão ta nói gì.
Tổng thanh tra nhíu mày, tiếp tục nói: “Lúc thực tập mà không nghiêm túc phụ trách, xảy ra chuyện còn trốn tránh trách nhiệm, người trẻ tuổi bây giờ đến một chút đảm đương cũng không có. Cô có biết có bao nhiêu người muốn lấy được cơ hội thực tập như vậy không, công ty cho cô cơ hội, cô còn không biết quý trọng.”