Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cố lão phu nhân mở hộp ra, bên trong xác thực không có thứ gì, chỉ có một trang giấy.
Bầu không khí đột nhiên có chút yên tĩnh.
Bọn họ cho rằng bên trong là trang sức gì đó, dù sao phụ nữ đều thích thứ này mà.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới bên trong chỉ là một trang giấy.
Một số người bắt đầu động não linh tinh, nghĩ đến chuyện lưu hành trên mạng, Tần gia không keo kiệt như thế chứ? Tặng quà chẳng lẽ lại còn viết giấy nợ?
Cô gái mặc váy công chúa kia khẽ cười một tiếng, đánh vỡ không khí an tĩnh quỷ này dị: “Tần tiểu thư, cô tặng bà nội Cố cái gì thế, trường hợp quan trọng như vậy, không thích hợp để nói đùa đâu.”
Giọng nói của cô ta mềm mềm dịu nhẹ, nhìn qua là đang nhắc nhở Sơ Tranh, nhưng từng chữ đều mang ý tứ nhằm vào.
Cô gái mặc váy công chúa đứng dậy, lấy từ phía sau ra một cái hộp đóng gói tinh xảo, đi đến trước mặt Cố lão phu nhân, mềm giọng nói: “Bà nội Cố, cháu nghe nói gần đây thân thể bà không tốt, khối ngọc này bà đeo trên người, có thể bồi dưỡng thân thể.”
Cô gái kia mở hộp ra, bên trong có một khối ngọc, chỉ vẻn vẹn nhìn từ vẻ ngoài, đã cho người ta một loại cảm giác ấm áp.
“Kiều Vi thật là tri kỷ nha, những thứ tỉ mỉ như thế này mà cũng có thể nghĩ ra được.” Lập tức có một phu nhân nói tiếp.
Kiều Vi cười cười, vô cùng khiêm tốn: “Cũng không có, chỉ là vừa vặn nhìn thấy, nghĩ đến có lẽ bà Cố cần, cho nên mua về.”
“Loại vật này rất hiếm thấy nhỉ? Chắc chắn Kiều Vi hao tâm tổn trí không ít đâu.”
“Thứ đồ tốt này khó tìm được lắm, vẫn là Cố lão phu nhân dùng mới tốt.”
“Đúng đúng đúng...”
Đám người này rất nể tình phụ họa, mặc kệ ngọc này của Kiều Vi có đáng tiền hay không, người ta cũng đã tặng cái tâm ý này rồi.
Đương nhiên thân phận giống như Kiều Vi, cũng sẽ không tặng đồ quá rẻ rúng.
Trái lại là Sơ Tranh, cũng không biết tặng cái gì...
Kiều Vi nhìn Sơ Tranh một chút, khóe miệng ẩn ẩn mang theo vài phần khiêu khích.
Trong tay Cố lão phu nhân vẫn còn cầm cái hộp của Sơ Tranh, bà chỉ bảo người phía sau nhận lấy hộp của Kiều Vi, trên mặt cười ha hả nhìn có vẻ rất thích.
Khi Kiều Vi đưa đồ tới, rõ ràng có chút phiền muộn.
Cô ta càng hi vọng Cố lão phu nhân tự tay nhận quà của cô ta hơn.
Nhưng mà Cố lão phu nhân hoàn toàn không có ý tứ này, Kiều Vi đành phải cười đưa cho người hầu đằng sau.
“Tiểu Sơ, đây là cái gì thế?” Cố lão phu nhân không đeo kính, cũng không thấy rõ trên tờ giấy này viết cái gì, bà cũng không tin Sơ Tranh sẽ tặng một tờ giấy không có tác dụng gì cho mình.
Cho nên lúc này Cố lão phu nhân chủ động cho Sơ Tranh một cơ hội giải thích.
Cố lão phu nhân vừa nói ra câu này, một đám phu nhân mới vừa rồi còn khen Kiều Vi đáy lòng đã nắm chắc.
Chậc.
Xem ra Cố lão phu nhân vẫn thích vị này hơn.
Sơ Tranh lãnh đạm phun ra một chữ: “Đảo.”
Cố lão phu nhân: “Cái gì?”
“Một hòn đảo nhỏ.” Sơ Tranh rất bình tĩnh nói.
“...”
Gian phòng trong nháy mắt yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Bọn họ không nghe lầm chứ?
Cô tặng một hòn đảo?
Đảo đó!!
Đây là thứ đồ mà không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được!
Phi!
Đây không phải đồ vật, đây là đảo, hòn đảo tư nhân!!
Cố lão phu nhân cũng giật mình, vội gọi người đưa mắt kính đến đây, cầm tờ giấy kia nhìn nhiều lần, trừ khiếp sợ thì vẫn là khiếp sợ.
Một hồi lâu sau Cố lão phu nhân nói: “Tiểu Sơ, cháu tặng thứ này quá quý giá.”
“Không quý giá.” Đỡ mất công phải nghĩ nên xử lý thế nào mới tốt, phi thường cảm ơn ngài nhé.
Không tặng được cho Cố lão phu nhân, cô cũng chỉ có thể nghĩ cách kín đáo tặng cho thẻ người tốt.
Đám phu nhân bên kia khiếp sợ xong, lập tức mở ra hình thức biểu diễn khoa trương: “Ôi, bà Cố, đứa cháu dâu tương lai này của bà thật làm người ta khó mà ngờ được nha.”
“Vừa ra tay chính là một hòn đảo, không hổ là nhà làm bất động sản.”
“Nếu tôi có một đứa cháu dâu như thế, có nằm mơ tôi cũng cười đến tỉnh.”
“Trước tiên bà cần phải có cháu trai đi đã, ha ha ha.”
Cố lão phu nhân đương nhiên thích người trong nhà được khen, cho người cất kỹ đồ, kéo Sơ Tranh cười ha hả nói chuyện.
Kiều Vi đứng ở chỗ đó, nhìn người không ngừng tiến lên nịnh nọt, vẻ mặt có chút khó coi.
Chút tâm ý này của cô ta, so với một hòn đảo tư nhân cần khoản tiền kếch xù mới có thể mua được, hoàn toàn không đáng chú ý.
Tần Sơ Tranh... Tần gia có tiền như thế sao?
-
Vất vả lắm Sơ Tranh mới thoát thân khỏi chỗ của Cố lão phu nhân, lúc này Cố Ngự còn chưa hiện thân, ngay khi Sơ Tranh cho là vị trưởng tôn này muốn vắng mặt, cô lại trông thấy Cố Ngự và Kiều Vi trên hành lang.
Sơ Tranh tựa trên lan can hành lang, cũng không tránh, chỉ bình tĩnh nhìn hai người bên kia.
Cố Ngự đưa lưng về phía cô, Kiều Vi vừa vặn đối mặt với cô, liếc thấy cô đứng ở đó.
Kiều Vi ngược lại là không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ tùy tiện đứng dựa vào bên cạnh nhìn như thế, nếu cô đã muốn nhìn, vậy thì cô ta cũng không để ý.
Không biết Kiều Vi nói gì với Cố Ngự, cô ta đột nhiên ngồi xổm người xuống, để tay trên thành xe lăn của Cố Ngự.
Lần này Sơ Tranh không nhìn thấy mặt của Kiều Vi, nhưng nhìn từ góc nhìn của cô, thì dáng vẻ của hai người có chút thân mật.
Chậc.
Đầu ngón tay Sơ Tranh xẹt qua lan can, khí thế hung hăng đi qua phía bên kia, nắm chặt tay vịn xe lăn của Cố Ngự, bỗng nhiên kéo ra đằng sau một phát.
Kiều Vi cơ hồ nằm ở trên thành xe lăn, Sơ Tranh kéo một phát, cả người cô ta đều chật vật ngã nhào trên mặt thảm.
Cố Ngự quay đầu đối đầu với ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh.
“Cố tiên sinh, chú ý thân phận vị hôn phu của ngài, đừng làm mất mặt Tần gia tôi.”
Cố Ngự: “...”
Lời này sao nghe có chút quen tai nhỉ?
Sơ Tranh nói xong, lại nhìn về phía Kiều Vi vẫn còn nằm rạp dưới đất, đang khiếp sợ không thôi, không nhanh không chậm nói: “Kiều Vi tiểu thư, cũng hi vọng cô giữ một khoảng cách với vị hôn phu của tôi, cô có thể thích hắn, nhưng cô không thể đụng vào hắn.”
Dù sao thích một người là cũng quyền lợi của người khác, cô không thể tước đoạt.
Nhưng cô cũng từ chối người khác đụng vào thẻ người tốt của cô.
Sơ Tranh khẽ gật đầu, đẩy Cố Ngự rời đi.
Chờ rời khỏi hành lang kia, Cố Ngự mới lên tiếng: “Cô nổi điên làm gì? Thật sự xem mình là vị hôn thê của tôi chắc? Cô đã quên những gì mình từng nói rồi à?”
Giọng nói này của Cố Ngự mang vẻ châm chọc rất rõ ràng.
Sơ Tranh: “...”
Nguyên chủ từng nói cái gì?
Cô rất rõ ràng mình không hề nói gì, cho nên khả năng lớn nhất là nguyên chủ đã từng nói gì đó.
Sơ Tranh cấp tốc xem qua ký ức của nguyên chủ liên quan đến Cố Ngự, rốt cuộc tìm được một hình ảnh nào đó.
Đó là một tuần sau khi nguyên chủ dời đến biệt thự.
Nguyên chủ quay phim xong trở về, vốn đã rất mệt mỏi, kết quả trở về liền gặp Cố Ngự hơn nửa đêm còn chưa ngủ, ngồi trong phòng khách.
Hai người chưa nói được hai câu đã đối chọi gay gắt.
“Anh cho rằng tôi sẽ thích một tên tàn phế như anh chắc? Tôi nói cho anh biết nhé Cố Ngự, đời này tôi cũng sẽ không thích anh!!”
Về sau nguyên chủ còn nhiều lần cố ý dùng chuyện chân của Cố Ngự để kích thích hắn, muốn hắn giải trừ hôn ước.
Mà những thứ này... Đều là con chó điên Niên Nguyệt kia dạy cô ấy.
Nguyên chủ không nói vị hôn phu của mình là ai, chỉ nói mình bị người trong nhà ép đính hôn, còn nói có thể nửa đời sau vị hôn phu chỉ có thể ngồi xe lăn mà sống.
Thế là Niên Nguyệt làm như là vì nghĩ cho cô ấy, lấy lý do không thể nhìn cô ấy chôn vùi cả một đời, bắt đầu đề ra loại chủ ý ngu ngốc này cho cô ấy.
Nói thật, tính tính của Cố Ngự cũng được cho là tốt, mặc dù bị tức đến không nhẹ, nhưng đều không động thủ với nguyên chủ.
Đổi thành Sơ Tranh cũng muốn vả cho nguyên chủ hai bạt tay.
Con hàng Niên Nguyệt kia chính là không có ý tốt, muốn quấy nhiễu tất cả mọi chuyện của nguyên chủ, đồ đần này lại luôn cảm thấy Niên Nguyệt tốt, thật sự làm theo.
Bây giờ để lại cho cô cục diện rối rắm thế này đây...
Nguyên chủ đồ con lợn này!
Tức đến muốn giết người!!
***
Có một bạn đề xuất cho Nhiên một ý kiến khá hay, đó là làm 1 quyển riêng để tập hợp các vị diện hiện thực “Vấn Tiên Hoàng Tuyền” lại.
Vì các vị diện hiện thực cách nhau khá xa, Nhiên biết mọi người sẽ chẳng nhớ nội dung của phần “Vấn Tiên Hoàng Tuyền” trước đâu