Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh tham gia hoạt động xong, khi đang cảm thấy mình cần một người tài xế, thì xe của Cố Ngự liền ngừng ở trước mặt cô.
Sơ Tranh: “...”
Tới kịp thời như thế?
“Lên xe.” Cố Ngự hạ cửa sổ xe xuống, tức giận nói một tiếng: “Chờ chó săn chụp hình à?”
Sơ Tranh mở cửa xe đi lên: “Sao anh lại tới đón em?”
“A.” Cố Ngự hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải bà nội bảo tôi tới, thì tôi sẽ tới đón cô chắc?”
Cố hiếu thuận tìm cho mình một cái cớ thật hay, tuyệt không giả.
Sơ Tranh hơi trầm mặc, bắt đầu nói lời thoại không biết cô chôm được từ đâu: “Cố tiên sinh, em hi vọng chính anh tới đón em, làm tốt bổn phận người chồng của anh.”
Cố Ngự xém chút bị sặc nước bọt: “Cô nói cái gì?”
Sơ Tranh ngồi nghiêm chỉnh, đâu ra đấy lặp lại: “Làm tốt bổn phận người chồng của anh.”
Nói đến chuyện này, nóng nảy trong nội tâm Cố Ngự lại ép không nổi nữa: “Chuyện giấy chứng nhận kết hôn, cô đã hỏi ý kiến của tôi chưa? Mà cô đã lấy giấy chứng nhận về rồi hả!”
Sơ Tranh rất có lý có tình: “Hỏi rồi.”
Trên đầu Cố Ngự nhảy ra một dấu chấm hỏi to đùng: “Hỏi? Hỏi lúc nào?” Sao hắn không biết?
Sơ Tranh: “Trước đó anh gọi điện thoại, không phải em hỏi rồi à?”
Cố Ngự: “...”
May mà bây giờ không phải do hắn lái xe, nếu không thì bây giờ hắn đã tìm chỗ nào đó đâm vào rồi.
Cố Ngự hít sâu mấy hơi, khống chế xúc động muốn làm vệ sĩ phía trước tông xe.
Trong xe đột nhiên an tĩnh lại, ánh đèn rực rỡ sắc màu trong thành phố hiện lên trên cửa sổ xe, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Không biết yên tĩnh bao lâu, Cố Ngự đột nhiên lên tiếng: “Cô thật sự thích tôi?”
Sơ Tranh giơ tay, đưa mu bàn tay về phía hắn.
Chiếc nhẫn trên ngón tay hết sức bắt mắt.
Cố Ngự nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia: “Trước kia cô thích Phó Tinh Thần như vậy, bây giờ nói không thích là không thích, Tần tiểu thư, yêu thích của cô dễ thay đổi như thế sao?”
Phó Tinh Thần... Phó Tinh Thần...
Sao cứ phải nhắc đến con chó điên kia thế hả!!
“Với em mà nói, người em thích chỉ có một mình anh, Phó Tinh Thần không phải người em thích.”
“Không phải cô?” Cố Ngự không hiểu thấu: “Bây giờ ngay cả người mình từng thích mà Tần tiểu thư cũng không muốn thừa nhận nữa sao?”
“Thật sự không phải em.” Con lợn nguyên chủ kia!!
“Không phải cô thì là ai?” Cố Ngự dù bận vẫn ung dung nhìn cô, muốn nhìn xem cô có thể tách ra được bông hoa gì.
Sơ Tranh bắt đầu trấn định nói bừa: “Anh cứ xem như em bị nhân cách phân liệt, nhân cách trước kia thích Phó Tinh Thần, nhưng em không thích hắn ta.”
Cố Ngự: “...”
Vì gạt tôi, mà cô cũng thật liều, ngay cả nhân cách phân liệt cũng nghĩ ra được.
-
Mặc dù Cố Ngự không quá tin tưởng Sơ Tranh nói nhân cách phân liệt, nhưng mà, ở sâu trong nội tâm cũng cảm thấy cô không giống trước đó.
Trừ gương mặt kia giống nhau như đúc, thì thái độ lẫn tính cách cũng thay đổi.
Chẳng lẽ thật sự là nhân cách phân liệt?
Phi.
Người phụ nữ này chắc chắn đang gạt hắn.
Lời này hắn còn lâu mới tin.
Cố Ngự dùng tay vuốt vuốt mi tâm, mở điện thoại ra nhìn một chút, thứ trước tiên trông thấy chính là người đại diện gửi cho hắn hai tấm ảnh chụp màn hình.
Một tấm là liên quan tới Phó Tinh Thần.
Ảnh chụp hắn tham gia hoạt động bị fan hâm mộ dùng để so sánh.
Lúc ban đầu fan hâm mộ của Cố Ngự cũng không phải như vậy, dù sao fan của Cố Ngự có thể yêu ai yêu cả đường đi, có thể báo danh lớp học cho cô vợ nhỏ của chồng bọn họ, trừ một chút cá biệt, thì đều rất ngoan ngoãn.
Là fan hâm mộ bên phía Phó Tinh Thần cứ khăng khăng muốn ngoi lên gây sự.
Người ta đã bắt nạt tới tận cửa, như thế mà còn nhìn được nữa à?
Nói bọn họ thì được, nhưng nói chồng bọn họ thì chúng mài đi đời rồi.
Thề sống chết bảo vệ địa vị của chồng!
Cho nên hai nhà này vẫn luôn cắn nhau không ngừng.
Cố Ngự không có hứng thú với cái này, trực tiếp xem tấm ảnh tiếp thep.
Tấm thứ hai là ảnh khi hắn đi đón Sơ Tranh bị người ta chụp lại, quan hệ của hai người đã công khai rõ ràng, không có gì đáng nói, phía dưới không phải chanh tinh thì chính là hỏi hắn lúc nào tái xuất.
Ở giữa xen lẫn một chút antifan, nhưng rất nhanh đã bị đại quân fan hâm mộ ép xuống.
Trên tấm ảnh, Sơ Tranh đứng ở ngoài xe, hơi khom người đối mặt với hắn ở trong xe, tia sáng và góc độ bắt rất khá, trong mông lung lộ ra mấy phần mập mờ ấm áp...
Bộp!
Cố Ngự tắt điện thoại, hắn đang suy nghĩ cái quái gì đây!!
Ba phút sau, Cố Ngự nhìn hai bên một chút, như ăn trộm giơ tay đi sờ điện thoại.
Không phải, hắn đang ở trong phòng của mình, sợ cái gì?
Cố Ngự mở màn hình điện thoại ra, tiếp tục lướt xem điện thoại.
Sơ Tranh đại khái cũng có fan hâm mộ, có người chụp mấy tấm hình HD, Cố Ngự ấn mở mấy tấm hình kia.
Hình ảnh có lẽ đã được chỉnh sửa, cô gái bước trên thảm đỏ, ngẩng đầu thẳng lưng đi về phía trước, không giống như những minh tinh nhìn xung quanh kia, dường như cô chỉ muốn đi qua mà thôi.
Có một tấm cô liếc mắt, không biết có phải là có người gọi cô không, người chụp hình vừa vặn chụp được tấm hình này.
[ Sao có thể đẹp đến thế chứ a a a a!! ]
[ Đây là đẹp sao? Đây là đẹp trai nha! Còn là rất rất đẹp trai. ]
[ Lưu lại, lúc ngủ ôm! ]
[ Không được, tôi muốn yêu đương với cô ấy. Tôi là nữ. ]
[ Tiểu tỷ tỷ là yêu nghiệt từ đâu xuất hiện, dễ dàng bắt được lòng tôi như thế, nhất định phải phụ trách!! ]
Trong những bình luận này, thỉnh thoảng sẽ có vài câu bình luận tương đối buồn nôn, dù đã bị người ta report và mắng rồi, nhưng Cố Ngự nhìn vẫn thấy rất khó chịu.
Cố Ngự không log acc chính, lúc này dùng nick phụ, mắng cho những người kia một trận.
Tần Sơ Tranh nói thế nào cũng là người của Cố gia hắn, đến phiên những người này nói lung tung sao?
Cạch ——
Cửa phòng vang lên một tiếng động rất nhỏ, Cố Ngự bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, Sơ Tranh ôm cái gối nghiêng người vào cửa.
“Cô làm gì!” Cố Ngự bất động thanh sắc tắt điện thoại đi, bỏ vào trong túi quần.
Cô gái đứng ở cửa ra vào, lãnh lãnh đạm đạm đáp: “Đi ngủ.”
Cố Ngự nhíu mày: “Phòng của cô không ở đây.”
Sơ Tranh ngữ điệu bình tĩnh: “Thực hiện chức trách của vợ chồng.”
Cố Ngự bị kinh sợ.
Chức trách... Vợ chồng? Chức trách gì?
“Tần Sơ Tranh, cô có biết xấu hổ không!!” Cố Ngự đề cao âm lượng, nổi giận gầm lên một tiếng: “Ra ngoài!”
Sơ Tranh trở tay liền khóa cửa lại, còn lung lay chìa khóa trong tay: “Anh muốn ra ngoài thì cứ ra, em không ra.”
Cố Ngự: “...”
Quản gia thế mà lại đưa chìa khóa cho cô! Đây là quản gia của hắn sao? Chỗ này vẫn mang họ Cố sao?
Cố Ngự tức giận đến thổ huyết, thẹn quá thành giận trừng Sơ Tranh.
Người sau trực tiếp đặt gối xuống, điềm nhiên như không có việc gì nằm trên đó, hai tay giao nhau đặt ở phần bụng, nằm phi thường tiêu chuẩn.
Cố Ngự đứng dậy, đi đến bên giường, vươn tay: “Đưa chìa khóa cho tôi.”
“Dựa vào cái gì?”
Cố Ngự cười lạnh: “Đây là chìa khoá phòng tôi, cô nói xem dựa vào cái gì!”
Sơ Tranh hơi trầm mặc, đột nhiên chống người dậy, giơ tay liền ném chìa khoá ra ngoài cửa sổ.
Cố Ngự: “!!!”
Người sau buông tay: “Mất rồi.”
Có bản lĩnh thì anh nhảy xuống nhặt đi.
Cố Ngự nhìn ra câu nói này từ trên mặt cô, đừng hỏi hắn vì sao có thể nhìn ra, hắn chính là có thể!
“Tần tiểu thư, cô không cảm thấy vào phòng của một người đàn ông như thế này, không phải là chuyện mà một cô gái nên làm sao?”
“Chúng ta đã kết hôn.”
Cố Ngự siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: “Đó là cô đơn phương kết hôn, tôi không đồng ý.”
Sơ Tranh chậm rãi đáp: “Pháp luật tán thành.”
“...”
Cố Ngự nghẹn lời.