Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cố Ngự kéo Sơ Tranh đi vào bên trong, đi xuyên qua dưới nhiều loại đèn lồng, quang ảnh lướt qua trên thân hai người.
Trong thoáng qua, thân ảnh của hai người như giao triền cùng một chỗ.
Cố Ngự hỏi cô: “Có đẹp không?”
“Ừ.” Sơ Tranh đè mũ xuống: “Anh dẫn em tới đây làm gì?”
Cánh môi Cố Ngự khẽ nhúc nhích, khô cằn gạt ra một câu: “Anh ném tiền làm, để em xem thành quả một chút.”
Sơ Tranh: “Khi không anh làm chuyện này làm gì?”
Hỏa khí của Cố Ngự không biết từ đâu tới: “Anh vui lòng không được sao?”
“Được.” Anh vui là tốt rồi, ta có thể có ý kiến gì đâu, dù sao ta cũng chỉ là một người tốt không có tình cảm.
Ánh sáng ở đây mặc dù hơi yếu, hai người cũng rất điệu thấp đi trong đám người, nhưng mà vẫn có người nhận ra bọn họ.
“Đi mau.”
Trước khi có người kịp vây qua, Sơ Tranh kéo Cố Ngự chạy trốn.
Hai người xuyên qua đèn biển, ra khỏi quảng trường.
Cố Ngự nắm tay Sơ Tranh đi ở bên lề đường, bên người ngẫu nhiên có xe gào thét mà qua, mang theo bóng sáng lưu động.
Ánh mắt Cố Ngự rơi trên cái bóng dưới đất.
Cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới, có một ngày, sẽ cùng một người tay trong tay đi trên đường như thế này.
“Tần Sơ Tranh.”
Sơ Tranh ghé mắt, quang ảnh tỏa ra ánh sáng lung linh hiện lên trong đáy mắt cô, không có nửa phần gợn sóng, bình tĩnh như hắn vẫn luôn quen thuộc.
“Khi đó vì sao em lại thích Phó Tinh Thần?”
Sơ Tranh: “??”
Chuyện này nhất quyết không chịu bỏ qua đúng không!
Phó Tinh Thần đều đã lạnh, anh còn xách hắn ta ra làm gì!!
“Em không thích hắn ta.”
“Anh cũng sẽ không nói gì, chỉ là tò mò thôi.” Cố Ngự nói.
Sơ Tranh kiên trì: “Em không thích hắn ta.”
Người thích Phó Tinh Thần chính là con heo nguyên chủ kia, không hề có một chút quan hệ gì với ta.
Cố Ngự: “...”
Cố Ngự đổi câu hỏi: “Vậy vì sao em lại thích anh?”
“...”
Vì sao thẻ người tốt đều thích hỏi vấn đề này nhỉ?
Sơ Tranh cân nhắc lại, nghiêm túc nói: “Thích một người không có lý do, bởi vì thích, cho nên thích.”
Cố Ngự đột nhiên dừng lại: “Em thích gương mặt này của anh à?”
“Anh cảm thấy thế thì là thế.” Sơ Tranh qua loa nói.
“...”
Cái gì gọi là hắn cảm thấy thế thì là thế?
Cố Ngự tức giận đến mức không tiếp tục nói chuyện với Sơ Tranh nữa, trở lại biệt thự, cũng trở về phòng một mình.
Sơ Tranh đi cửa chính không được, đành phải nhảy cửa sổ vào.
Cố Ngự ngồi xếp bằng ở trên giường, thấy cô vào từ cửa sổ, sầm mặt lại: “Anh đã cảnh cáo em rồi, không được phép nhảy cửa sổ.”
“Ly hôn, em biết rồi.” Sơ Tranh tiếp lời: “Anh không sợ bà nội đánh anh thì anh đi đi.” Dù sao ta cũng không quan trọng nha.
Ly hôn được thì xem như anh da trâu.
Cố hiếu thuận: “...”
Hắn nhìn cửa sổ kia, sáng mai tìm người lắp cái cửa sổ phòng trộm ở bên ngoài đi! Anh xem em leo vào kiểu gì!
Sơ Tranh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Cố Ngự, Cố Ngự nhíu mày, chỉ vào phòng tắm: “Tắm rửa đi.”
“Cùng nhau?”
Cố Ngự gạt ra một nụ cười: “Tần tiểu thư, mời em tự đi đi!”
“Cũng không phải...”
“Cút!”
Sơ Tranh thở dài, tìm quần áo ra đi tắm, thẻ người tốt chính là khó hầu hạ như thế đấy, làm người thật khó, làm người tốt càng khó.
-
Cố Ngự tránh bóng nhiều năm như vậy, nhiệt độ lại không giảm ít hơn bao nhiêu.
Bởi vì hắn thỉnh thoảng đi theo Sơ Tranh lên hot search.
Tỉ như...
#Cố Ngự Tần Sơ Tranh hội hoa đăng #
Trong tấm ảnh, Cố Ngự ôm eo Sơ Tranh, hai người cách rất gần, nhìn vô cùng thân mật.
[ Tình cảm của chồng và cô vợ nhỏ thật tốt. ]
[ Cô vợ nhỏ lúc nào mới đóng phim mới? Đã nhiều ngày không có phim mới rồi! Đừng có ngày nào cũng thông đồng cùng một chỗ với chồng chứ, quay đầu nhìn nhóc đáng thương đòi ăn này đi nè. ]
Bây giờ bọn fan hâm mộ này đã không gọi tiểu tỷ tỷ này kia nữa, mà gọi là “Vợ” hoặc là “Cô vợ nhỏ”, dù sao muốn sánh vai với chồng của bọn họ, thì thế này càng ăn khớp hơn.
Đỉnh cao nhân sinh của fan hâm mộ không phải chính là có được chồng cũng có được vợ sao?
[ Chồng và vợ sao lại đẹp đôi như thế chứ, a a a a a, cầu ảnh HD! ]
[ Muốn thấy bọn họ đóng chung một bộ phim. ]
[ Đồng ý! ]
[ Góp vốn đê!! Tôi bỏ một tệ! ]
[ Bạn một tệ tôi một tệ, năm nay idol sẽ cùng khung. ]
[ Bạn một tệ tôi một tệ, cùng nhau đóng phim là tuyệt đỉnh nhất. ]
[... ]
Sơ Tranh và Cố Ngự chắc chắn là không thể nào cùng nhau đóng phim, dù sao Cố Ngự cũng đã rời khỏi cái vòng này, an tâm làm Cố tổng của hắn.
Đám fan hâm mộ nhất định rất thất vọng.
Vì trấn an nỗi thất vọng của fan hâm mộ, Sơ Tranh quyết định tổ chức rút thưởng, tiêu chút tiền.
Tặng phòng!
Weibo:????
Rút thưởng giả à?
Rút thưởng là thật, nhưng rút xong mới phát hiện không có chỗ nào có thể một lần mà mua hết được nhiều phòng như thế, cho nên Sơ Tranh cảm thấy phải tự mình chi tiền xây.
Đám người: “???”
Không phải, cô tổ chức rút thưởng, cuối cùng còn muốn tự xây? Cái thao tác này có chút dọa người nha!
Có thể là vận khí của Sơ Tranh quá kém, ngay khi cô mua xong rồi cho khởi công, phía trên đột nhiên quy hoạch ra nói bên kia sắp xây trường học.
Mảnh đất kia của cô trong nháy mắt biến thành khu phòng học, giá phòng từ từ tăng lên.
Sơ Tranh không bị lỗ, ngược lại còn kiếm lời được một khoản.
Khổ sở đến một nhóm.
“Kiếm tiền em còn không vui?” Cố Ngự xem không hiểu cô vợ nhỏ nhà mình: “Em kiếm được nhiều, không phải là có thể tiêu càng nhiều sao?”
Sơ Tranh: “...”
Cũng không muốn, tên yếu gà như anh hiểu cái quả bóng gì!
“Nói mới nhớ, anh có một vấn đề vẫn muốn hỏi em.”
“Hỏi.”
“Em lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Tần gia bên kia đều không lui tới với cô, nhìn quan hệ kia, cho cô tiền là không thể nào.
Vậy tiền của cô là từ đâu tới?
“Từ trên trời rơi xuống anh tin không?”
Cố Ngự không vui: “Em có cái gì không phải từ trên trời rơi xuống?”
Hỏi cái gì cũng là từ trên trời rơi xuống, em là con gái ruột của ông trời à!
Sơ Tranh liếc hắn một cái, cánh môi hé mở: “Anh.”
Cố Ngự: “...”
Hắn đương nhiên không phải từ trên trời rơi xuống!!
Nhưng mà... Chết tiệt có chút xấu hổ là chuyện quái gì xảy ra!
“Đúng rồi, chuyện bà nội nói em nghĩ thế nào?” Cố Ngự nói sang chuyện khác.
“Chuyện gì?” Sơ Tranh mờ mịt.
“Con.”
“... Anh muốn?” Sơ Tranh có chút hoảng.
Cố Ngự nói không nên lời là mình có muốn có con không, hắn còn chưa chuẩn bị tốt để làm một người cha.
Một người cha như ông Cố...
Cố Ngự cúi đầu xuống: “Bà nội muôn ôm chắt trai.”
Ta không được mà!
Đầu ngón tay Sơ Tranh cào cào mép ghế sô pha, một hồi lâu sau cô nói: “Bằng không thì... Chúng ta đi trộm một đứa?”
Cố Ngự: “...”
Em bị bệnh tâm thần à!
Mình có thể sinh, tại sao lại đi trộm? Phạm pháp đấy biết không hả!!
Không đúng...
Dường như Cố Ngự nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía bụng dưới của Sơ Tranh một chút, lâu như vậy mà đến một chút động tĩnh cô cũng không có, không nên nha.
Hàng năm bọn họ đều kiểm tra sức khoẻ, thân thể khỏe mạnh, cũng không có vấn đề gì.
Con ngươi Cố Ngự híp lại: “Có phải em lén anh uống thuốc không hả? Anh nói cho em biết nhé Tần Sơ Tranh, loại thuốc này không tốt cho thân thể em, anh có thể...”
“Không có.” Sơ Tranh lắc đầu.
Cố Ngự nhíu mày: “Em không muốn?”
“...” Không phải vấn đề ta có muốn hay không, là căn bản không cần cô cân nhắc vấn đề này, không có cái thiết lập này mà!
Cố Ngự thấy Sơ Tranh không nói lời nào, ánh mắt chớp lên, rất nhanh nói: “Bà nội bên kia để anh giải quyết, chuyện này dừng ở đây.”
Sơ Tranh “ừ” một tiếng, đứng dậy trở về phòng.
Làm ta sợ muốn chết.
Nếu thẻ người tốt khăng khăng nháo muốn, cô đào đâu ra bé con cho hắn đây.
Chuồn chuồn.
Cố Ngự ngồi bên này một lúc, có chút bất an, đi theo trở về phòng, kết quả đi vào đã nhìn thấy Sơ Tranh nghiêng chân xem điện thoại, dáng vẻ vô cùng hài lòng.
Vẻ mặt hắn cứng đờ.
Quả nhiên là hắn suy nghĩ nhiều.
Người phụ nữ này không tim không phổi, sao lại có việc gì được chứ.
Cố Ngự tức giận đóng sập cửa rời đi.
Sơ Tranh: “...”
Thẻ người tốt một ngày không nổi điên là sẽ không thoải mái sao?
Không hiểu thấu.
-
Ngoài cửa, phía sau lưng Cố Ngự chống vào tường, ánh mắt rơi trong hư không.
Thật lâu sau, hắn thở ra một hơi: “Có em là đủ rồi...”
*
VỊ DIỆN THỨ 48 HOÀN TẤT!