Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh toàn thân ướt sũng vào nhà, Phí Ấu Bình nhìn thấy cô, cảm thấy chỗ không đúng dường như đã tìm được nguyên do rồi.
Nếu có người thông đồng với tên điên Phí Giáng kia thì sao?
Mà người này...
“Đứng lại!”
Trên đường trở về Sơ Tranh rơi vào hồ nhân tạo một cách không hiểu thấu, cô cũng chưa kịp phản ứng, thì người đã ở trong nước.
Cô suy nghĩ một chút, đây đại khái chính là cái giá khi cô sử dụng ngôn linh.
Bởi vì chỉ muốn người ta đưa bữa tối tới, không phải chuyện lớn gì, cho nên chỉ làm cô rơi xuống nước.
Này nếu mà là chuyện lớn, thì có lẽ sẽ không đơn giản như rơi xuống nước đâu.
Toàn thân Sơ Tranh ướt đẫm, rất không thoải mái, muốn trở về phòng thay quần áo, không có ý định để ý đến Phí Ấu Bình, trực tiếp lên lầu, lại bị Phí Ấu Bình gọi lại.
Phí Ấu Bình bưng dáng điệu của Tứ tiểu thư Phí gia, trong giọng điệu tràn đầy chất vấn: “Phí Giáng giữ cô lại nói gì vậy?”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho bà biết?” Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm.
“Cô...” Phí Ấu Bình sao có thể ngờ tới Sơ Tranh sẽ nói chuyện với mình như thế: “Đây là nhà tôi! Cô có thái độ gì vậy?”
“Bà đuổi tôi ra ngoài đi.” Sơ Tranh không sợ hãi: “Tôi không ngại.”
“...”
Phí Ấu Bình nhíu mày quan sát cô gái trước mặt.
Từ lần đầu tiên bà ta nhìn thấy người này, thì chỉ cảm thấy đây là một cô gái tính cách mềm yếu, không có chủ kiến, không giỏi nói chuyện.
Mà về sau ở chung, nó cũng đúng là như thế.
Nhưng bây giờ cảm giác mà cô gái này đem đến cho bà ta đã hoàn toàn khác nhau.
Loại lạnh lùng xa cách khí định thần nhàn kia, trong lúc vung tay nhấc chân toát ra sự tự phụ ưu nhã, cách biệt cả một trời so với trước đó.
Xảy ra chuyện gì?
Phí Ấu Bình ngăn chặn nghi hoặc trong lòng: “Chuyện ngày hôm này cô không cho tôi một lời giải thích sao?”
“Tôi phải giải thích gì với bà?” Người hãm hại ta là ai! Có biết xấu hổ không! Lại còn đòi ta phải giải thích! “Muốn giải thích, cũng nên là bà và Phí Tẫn Tuyết giải thích với tôi mới đúng chứ?”
Lông mày Phí Ấu Bình nhíu thành chữ xuyên: “Tẫn Tuyết không thể làm loại chuyện này, chuyện này là cô giở trò quỷ đúng không?”
“Phí phu nhân, hi vọng bà có thể lấy chứng cứ ra rồi hãy nói lời này, nếu không có chứng cứ thì bà đang vu oan, là phạm pháp.” Sơ Tranh không nhanh không chậm nhắc nhở Phí Ấu Bình.
Phí Ấu Bình: “...”
Trong tay bà ta không có chứng cứ.
Chỉ là cảm thấy Phí Giáng rất kỳ quái, nếu như không phải cô và Phí Giáng cấu kết bày ra ván cờ này, thì sao Phí Giáng có thể vừa vặn bắt được nhược điểm của Tẫn Tuyết?
Thái độ không hoảng không vội này của Sơ Tranh, ngược lại làm cho Phí Ấu Bình có chút không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể nhìn Sơ Tranh lên lầu.
-
Ngày thứ hai Sơ Tranh đã không thấy Phí Tẫn Tuyết đâu nữa, nghe nói là ngay trong đêm đã bị Phí Ấu Bình đưa đến chỗ ông cụ Phí chăm sóc ông cụ rồi.
Nói là chăm sóc ông cụ, không bằng nói trắng ra chính là tạm thời tránh Phí Giáng trước.
Ngày thứ hai Mạc Hướng Thu muốn giáo huấn Sơ Tranh, Sơ Tranh xách đồ trực tiếp đi ra ngoài, đến tối mới trở về, căn bản không cho Mạc Hướng Thu cơ hội phát tác.
Mấy ngày kế tiếp Sơ Tranh đi sớm về trễ, cơ hội chạm mặt Mạc Hướng Thu và Phí Ấu Bình ít đến đáng thương.
Nhưng hai người này đều phát hiện ra đứa con nuôi này có gì đó không thích hợp.
Hoàn toàn không giống tính tình của Mạc Sơ Tranh lúc trước.
Mấu chốt là cô còn không che giấu, căn bản không sợ người khác nhìn ra.
“Đứa con gái nuôi này của anh trước kia giả vờ rất giỏi đấy.” Bây giờ Phí Ấu Bình coi Sơ Tranh là cái đinh trong mắt.
Mạc Hướng Thu nhíu mày: “Anh thật sự không biết vì sao nó lại đột nhiên biến thành như vậy.”
“Xem ra là thật sự leo lên được tên điên Phí Giáng kia rồi.” Phí Ấu Bình cười lạnh một tiếng.
“... Trước đó hai đứa nó không quen nhau mà.” Mạc Hướng Thu cảm thấy rất không thể.
Phí Giáng là ai?
Sao lại liên quan đến một đứa con nuôi được?
Hơn nữa những ngày gần đây, dù Sơ Tranh đi sớm về trễ, nhưng hoàn toàn không liên hệ với người của Phí Giáng. Phí Giáng bên kia cũng không có bất cứ động tĩnh gì, hai người này nhìn thế nào cũng không thể có liên hệ gì với nhau mà?
“Chuyện của Tẫn Tuyết vốn đã rất kỳ quái, nếu như không phải nó liên thủ với Phí Giáng thì sao mà làm được?” Phí Ấu Bình đã nhận định là kết quả này.
Phí Ấu Bình tiếp tục nói: “Tẫn Tuyết nói lúc ấy con bé đã nhét đồ lên người nó, vì sao cuối cùng lại xuất hiện trong phòng Tẫn Tuyết?” Đây chính là chứng cứ.
Mạc Hướng Thu cũng không tức giận vì Phí Tẫn Tuyết hãm hại con nuôi mình, chỉ cau mày nói: “Tâm tư Phí Giáng kín đáo, nhưng chuyện này...”
Bại lộ quá nhanh.
Không giống Phí Giáng làm lắm.
Hai người thương lượng không ra đầu mối gì, Mạc Hướng Thu lại hỏi: “Tẫn Tuyết ở chỗ ông cụ, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Điểm ấy Phí Ấu Bình vẫn còn rất yên tâm: “Không đâu, chờ qua một thời gian ngắn nữa rồi đón Tẫn Tuyết về.”
Ông cụ bên kia tạm thời Phí Giáng sẽ không quản, cho nên ở bên kia rất an toàn.
Dù Phí Tẫn Tuyết không ở biệt thự, nhưng ở trường học Sơ Tranh vẫn khó tránh khỏi sẽ chạm mặt cô ta.
Chuyện xảy ra ở Phí gia người bên ngoài sẽ không biết được, Phí Tẫn Tuyết vẫn là tiểu thư Phí gia được người ta tâng bốc.
Mà một đứa con nuôi như Sơ Tranh lại lúng túng rồi, Phí Tẫn Tuyết không cần làm gì, chỉ cần cho người bên cạnh truyền chút tin tức ra ngoài, thì cô sẽ không được yên bình ở trường học.
Sơ Tranh khó tránh khỏi sẽ nghe thấy một chút lời đồn đại vô căn cứ.
Ví dụ như bây giờ ——
Sơ Tranh ở trong một phòng vệ sinh, nghe mấy nữ sinh bên ngoài tám chuyện.
“Nghe nói mẹ nuôi của cô ta cũng không cần cô ta, không biết làm người ta ghét đến cỡ nào mới có thể làm cho mẹ nuôi không cần, tốt xấu gì cũng nuôi nhiều năm như vậy mà không có chút tình cảm nào sao?”
“Từ khi cô ta chuyển trường tới đã thấy âm u, giống như ai nợ tiền cô ta vậy, lần nào trông thấy cô ta, tớ cũng cảm thấy toàn thân không thoải mái.”
“Một đứa con nuôi mà cũng dám so sánh với Phí Tẫn Tuyết, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Cũng may người ta lắm tiền nhiều của, chứ không thì ai lại bằng lòng nuôi một đứa vướng víu chứ.”
“Trước kia nhà cô ta cũng chỉ có thể tính là tiểu môn tiểu hộ, bây giờ vào được Phí gia, không phải là bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng rồi sao?”
“Gì mà Phượng Hoàng, gà rừng chính là gà rừng, sao có thể biến thành Phượng Hoàng được.”
“Phí Tẫn Tuyết rất ghét cô ta nhỉ?”
“Chuyện đó còn cần phải nói nữa à, nhắc đến cô ta là Phí Tẫn Tuyết không vui. Không bằng chúng ta tìm cách chỉnh cô ta chút đi?”
Lấy lòng Phí Tẫn Tuyết cũng có lợi cho bọn họ, cho nên đề nghị này được mọi người nhất trí tán đồng.
Ngay khi bọn họ thảo luận đến hăng say, Sơ Tranh đẩy cửa ra ra ngoài, cô dùng sức không nhỏ, cửa phòng đột nhiên mở ra, tiếng trò chuyện bên ngoài ngừng lại, lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị.
Sơ Tranh trấn định ra ngoài rửa tay, nhìn mấy nữ sinh đứng ở một bên khác qua gương.
Tròng mắt của cô thuần một màu đen, bình tĩnh không lay động nhìn bọn họ qua gương, các nữ sinh ở đây thế mà không ai dám động cả.
Sơ Tranh rửa sạch tay, rút khăn giấy bên cạnh chậm rãi lau nước đi.
Khăn giấy bị vò thành một cục, bị cô gái nhẹ nhàng ném đi, rơi vào trong thùng rác, giọng nói của cô theo sát mà vang lên: “Đã nghĩ xong làm sao để chỉnh tôi chưa?”
Giọng nói của cô rất êm tai, giống như nước suối trong núi, leng keng thanh thúy.
Nhưng rơi vào tai mấy nữ sinh này, thì lại không dễ nghe như vậy, mà giống như nhiễm lên băng tuyết giữa núi vậy.
“...”
Sơ Tranh thấy bọn họ không có phản ứng, lại tri kỷ đề nghị: “Nếu không thì tiếp tục thảo luận đi?”
“...”
Bây giờ là thời gian vào học, sao mà bọn họ có thể ngờ tới được là Sơ Tranh không ở phòng học, mà lại chạy đến toilet...
Lời vừa rồi bọn họ nói, có lẽ đều đã bị cô nghe thấy.
Có nữ sinh xô đẩy người bên cạnh, nhưng không ai dám nói chuyện.
Bọn họ đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh là tự dưng sinh ra một sự sợ hãi, tâm lý nói với mình có gì mà phải sợ, nhưng không ai dám mở miệng.