Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Thế giới 】 Hoa Đào Vẫn Như Cũ: Đi phó bản cùng Thỏ Thỏ, còn có thể cứu không?
【 Thế giới 】 Fan cuồng Thỏ ca: Nén bi thương đi.
【 Thế giới 】 Trời sinh có anh: Tỷ muội đi thanh thản, chúng tôi sẽ tưởng nhớ cô.
【 Thế giới 】 Hôm nay Thỏ ca lên mạng không: Đây chính là đại giới hạ bản cùng Thỏ Thỏ, tiếp nhận đi!
【 Thế giới 】 Bạn gái của Thỏ Thỏ là bản tôn: Là kẻ hung hãn, người bạn gái như tôi đây cũng không dám cùng Thỏ Thỏ hạ bản, trâu!
【 Thế giới 】 Ta Không Phải Thỏ Thỏ: Tôi vẫn còn ở đây đấy nhé, mấy người làm sao đây, muốn bị xóa fan tịch hả!
【 Thế giới 】 Thịt ba chỉ chạy vội: Ha ha ha, Thỏ ca quá đáng thương.
【 Thế giới 】 Trần Trần Vô Ảnh: Tôi không muốn cười, nhưng tôi nhịn không được, thật xin lỗi, ha ha ha ha ha ha.
【 Thế giới 】 Điêu dân to gan: Hoa Đào, cô cùng Thỏ Thỏ đi phó bản gì vậy?
【 Thế giới 】 Hoa Đào Vẫn Như Cũ: Phó bản Thiên Ma, tôi không nghĩ tới, tôi vốn đang đi cùng tiểu tỷ tỷ thổ hào, là Thỏ Thỏ đột nhiên xuất hiện, tôi không cự tuyệt được.
【 Thế giới 】 Điêu dân to gan: Đậu má! Không gọi tôi?
【 Thế giới 】 Mi muốn giàu trong một đêm không: Đậu má! Không gọi tôi?
【 Thế giới 】 Nhược Gia: Đậu má! Không gọi tôi?
【 Thế giới 】 Hộ vả mặt chuyên nghiệp: Đậu má! Không gọi tôi?
Sơ Tranh nhìn các loại phun tào trên thế giới, tỉnh táo đóng thế giới lại.
-
Sau khi vào phó bản, Sơ Tranh liền biết Ta Không Phải Thỏ Thỏ có bao nhiêu hố.
Kỹ thuật của anh ta vẫn còn được, nhưng chính là thường xuyên đang đánh thì đột nhiên nói chuyện, sau đó liền treo.
Thiên Ma vốn là phó bản đặc thù, sẽ rơi ra trang bị Thiên Ma.
Là trang bị mà tất cả mọi người đang đánh trong game bây giờ.
Nhưng tỉ lệ rớt cảm động giống như kiếm Thương Vũ.
“Idol nhà tôi hố không chỉ là anh ấy không hiểu thấu treo, mà còn đi phó bản với anh ấy, vận khí cực kém!”
Hoa Đào Vẫn Như Cũ nhỏ giọng phổ cập khoa học với Sơ Tranh.
Song lần này vượt quá dự kiến của Hoa Đào Vẫn Như Cũ, BOSS cuối cùng ngã xuống đất, xoát ra lại có một bộ phận của trang bị Thiên Ma.
“Thỏ Thỏ hôm nay anh bật hack sao?”
Hoa Đào Vẫn Như Cũ kinh hỉ hô về phía Ta Không Phải Thỏ Thỏ.
Ta Không Phải Thỏ Thỏ: “Không có. Tôi không phải loại người như vậy, tôi có gánh nặng thần tượng.”
Sơ Tranh: “...”
Không có gánh nặng thần tượng mi sẽ bật ngay lập tức đúng không?
“Đi thêm lần nữa, cuối cùng cùng chia sau.” Ba La Xuy Tuyết nói.
Những người khác không có ý kiến.
Đi thêm mấy lần, lần nào cũng rơi rất nhiều thứ, hơn nữa lần nào cũng có một bộ phận của trang bị Thiên Ma, mặc dù có lặp lại, nhưng khi lặp lại, sẽ rơi hai cái, trong đó nhất định có một cái không lặp lại.
“Mọi người đi tiếp đi, tôi rời đi trước một lát.”
Hoa Đào Vẫn Như Cũ kinh ngạc: “Hở? Đồ còn chưa kia...”
“Lát nữa tôi trở về.”
“Ồ, vậy được rồi.”
Sơ Tranh truyền tống rời đi, đi “dỗ” đứa trẻ to xác đang dỗi.
Ngay sau khi Sơ Tranh đi, bọn họ hạ bản vốn đang bật hack đến cha mẹ cũng không nhận ra, đồ vật rơi ra toàn là thứ vô dụng không đáng tiền.
“Mọi người có nhớ không... Lần trước rơi kiếm Thương Vũ, cũng là tiểu tỷ tỷ thổ hào ở đó?”
“Hình như là thế?”
“Tiểu tỷ tỷ thổ hào vừa đi, nên cái gì cũng mất.”
“!!!”
Đám người giống như phát hiện ra chân tướng gì đó, hung hăng thúc giục Sơ Tranh mau chóng trở về.
Sơ Tranh “dỗ” xong Tần Lạc, trở lại trong đội ngũ.
【 Ha ha. 】 Đó là dỗ sao? Đó rõ ràng chính là uy hiếp!
Vậy ta có thể làm sao?
Ta bảo hắn đi theo ta, hắn lại không chịu.
Khăng khăng muốn ta đi cùng hắn?
Có thể sao?
【...】
“Nhanh! Thử một lần nữa!” Sơ Tranh trở về, Hoa Đào Vẫn Như Cũ hưng phấn thúc giục.
Quả nhiên lần này Sơ Tranh ở đây, đồ vật rơi ra đều là đồ tốt.
“Tiểu tỷ tỷ, cô là Cẩm Lý sao?”
“Hả?”
“Có cô ở đây, tỉ lệ rớt trăm phần trăm đó!!”
“...” Sơ Tranh trầm mặc: “Không phải nói người có điểm uy tín thấp vận khí rất kém sao?”
“Điểm uy tín của cô là bao nhiêu?”
“Mười ngàn đi.”
“...” Khóe miệng Ta Không Phải Thỏ Thỏ giật một cái: “Cô có hiểu lầm gì với điểm uy tín thấp à?”
Sơ Tranh chậm rãi nói: “Âm.”
Ta Không Phải Thỏ Thỏ: “A?”
Lần trước Sơ Tranh bị trừ điểm uy tín, người trên thế giới đều chú ý chuyện cô thăng cấp, cũng không chú ý chuyện điểm uy tín.
Mấy người hậu tri hậu giác mở bảng uy tín ra.
Trông thấy Sơ Tranh đứng hàng thứ nhất của bảng số âm, lâm vào trong trầm mặc quỷ dị.
Âm thành thế này, tuyệt đối là xui xẻo đến không được!
Hành Vân yếu ớt: “Có lẽ... Là trùng hợp?”
“Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao.” Ta Không Phải Thỏ Thỏ: “Lần này cô đừng đi, chúng ta đi thôi.”
Không mang theo Sơ Tranh hạ bản, trong nháy mắt trở về đến tỉ lệ rớt trước đó.
Chỉ cần mang theo Sơ Tranh, tỉ lệ rớt chắc chắn sẽ kéo lên.
“Tiểu tỷ tỷ, lát nữa BOSS cuối cùng kia, cô đến đánh nhé.” Ba La Xuy Tuyết nói với Sơ Tranh.
Mấy người cào cho BOSS gần hết máu, Sơ Tranh đi lên bổ một đao cuối cùng.
Mọi người thấy BOSS ngã xuống đất, chờ lấy đồ vật rơi ra.
Thi thể BOSS rất nhanh biến mất, nhưng mà... không rơi ra gì cả.
Đám người: “...”
Sơ Tranh: “...”
Không phải, thế này là có ý gì?
Liên tiếp thử hai lần đều là như thế này.
Không mang theo Sơ Tranh còn có thể rơi ra chút gì đó loạn thất bát tao.
Sơ Tranh cho một kích cuối cùng, kết quả ngay cả lông cũng không có.
“Tôi biết đại khái rồi.” Ba La Xuy Tuyết mặt thâm trầm: “Tiểu tỷ tỷ xui xẻo là chính bản thân cô, nhưng đối với người chơi đi cùng cô lại là may mắn.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn cậu ta.
Ba La Xuy Tuyết: “Đơn giản mà nói chính là, đối với người khác mà nói cô chính là Cẩm Lý.”
Khổ mình, giàu người khác đấy.
Sơ Tranh trầm mặc không nói.
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực bây giờ chỉ muốn lẳng lặng.
“Cô làm sao mà âm hay thế?” Ta Không Phải Thỏ Thỏ tò mò: “Có thể âm hơn mười ngàn, trâu!”
“Thỏ ca anh hối lộ trông coi nhiều hơn mấy lần là được rồi.” Ba La Xuy Tuyết nói.
“???”
Ta Không Phải Thỏ Thỏ nói thế nào cũng là nghệ sĩ, có trầm mê game thế nào, cũng không thể thật sự mặc kệ chuyện chính của mình.
Cho nên chuyện phát sinh trên game, rất nhiều chuyện anh ta cũng không biết.
“Ẩu đả NPC, rồi lại hối lộ, rất nhanh là có thể âm thành giống như tiểu tỷ tỷ thổ hào.”
“...”
-
Sơ Tranh là Cẩm Lý, chỉ có thể tạo phúc cho người khác.
Không biết là ai nói ra, trong lúc nhất thời người tìm Sơ Tranh hạ bản nhiều không đếm hết.
Sơ Tranh ngại phiền, trốn ở chỗ Tần Lạc.
Tần Lạc đổi mới tiểu lâu không ít, trước đó trống rỗng, bây giờ cái gì cũng có, ngược lại có mấy phần nhân khí.
“Tiểu Sơ không vui sao?”
“Suy nghĩ chút chuyện, đừng phiền tôi.”
“Tiểu Sơ không vui thì có thể nói với tôi, tôi giúp cô.” Tần Lạc bưng lấy mặt, nụ cười ngoan ngoãn: “Tôi rất lợi hại.”
Sơ Tranh giơ tay mò đầu hắn, đây chỉ là một chuỗi số liệu, không có cảm giác gì.
Sơ Tranh rất nhanh liền thu tay lại, không mặn không nhạt: “Ừ.”
Tần Lạc ngoẹo đầu nhìn cô.
Không gian trong lúc nhất thời trầm mặc xuống.
Sơ Tranh bị Tần Lạc nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên: “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Ừm, Tiểu Sơ đi rồi tôi sẽ không nhìn thấy nữa.” Tần Lạc yếu ớt nói: “Nếu như Tiểu Sơ có thể ở mãi ở đây thì thật tốt.”
“...”
Sơ Tranh nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Tốt nhất anh đừng có ý đồ xấu, tôi muốn ra ngoài, sẽ luôn có biện pháp, anh không nhốt được tôi.”
“Tiểu Sơ không thích, tôi sẽ không.” Tần Lạc khoát tay: “Tôi không làm Tiểu Sơ tức giận.”
“Anh đừng nghĩ đến những chuyện này, tôi sẽ ở cùng anh mãi.” Sơ Tranh nói.
Con ngươi Tần Lạc hơi sáng lên: “Có thật không?”
“Anh phải nghe lời.”
“...” Lông mi Tần Lạc rủ xuống, nửa ngày sau ngẩng đầu lên, cười đến đặc biệt ngọt: “Được, chỉ cần Tiểu Sơ ở cùng tôi, tôi đều nghe Tiểu Sơ.”